← Quay lại trang sách

Chương 863 Thiên Đình quyền lực, nhân gian nổi loạn (1)

Phong Dục cực kỳ xúc động, hắn không có vội vã trở về nói cho đệ đệ muội muội, mà ở tại chỗ cảm thụ, trọn vẹn chờ đợi hai canh giờ, đợi đêm đã khuya, hắn mới thở dài một hơi.

Đúng là đại cơ duyên.

Thân thể hắn có thể tự chủ hấp thu võ đạo linh khí tôi thể, loại hiệu quả này là tính kéo dài, đến bây giờ cũng không có yếu bớt.

Cả người hắn cháy lên đấu chí, đứng dậy đi về trong núi rừng phương xa.

Trở lại trong đình viện bọn hắn dựng tạm, Phong Dục vốn định nói ra việc này cho các đệ đệ muội muội, nhưng hắn thấy đệ đệ muội muội ngồi vây quanh trước đống lửa, lời bị nghẹn ở trong miệng.

Hắn còn không rõ ràng lắm lai lịch cọc cơ duyên này, cũng không biết có thể kéo dài bao lâu, cũng không thể cuốn đệ đệ muội muội vào nguy hiểm không biết.

- Ta nhất định phải lợi dụng được cỗ lực lượng này, sớm ngày cường đại lên.

Phong Dục yên lặng suy nghĩ, ánh mắt hắn trở nên kiên định.

Người nào cũng không thể ngăn cản hắn mạnh lên, hắn muốn báo thù, hắn muốn bảo vệ tốt các đệ đệ muội muội.

- Bất kể là ai ban cho ta cỗ lực lượng này, chỉ cần có thể để cho ta mạnh lên, chính là ân nhân của ta, tuyệt không thể bỏ qua!

Phong Dục những năm qua một mực đang suy tư như thế nào mạnh lên, nhưng hiện thực tàn khốc nói cho hắn biết, tư chất của hắn rất bình thường, mặc dù giấu trong lòng lửa giận, trả giá càng nhiều tinh lực luyện công hơn dĩ vãng, hắn thu hoạch cũng cực kỳ bé nhỏ, gần như không có khả năng san bằng Cựu Cổ giáo.

Cho đến hôm nay.

Cả đời hắn sẽ không quên cơ duyên hôm nay.....

Khương Trường Sinh thấy Phong Dục kểm chế tâm tình kích động, hắn hài lòng cười một tiếng, người phải lưu át chủ bài, không thể chia sẻ cỗ lực lượng này cho thân nhân, sao phải nói tới, về sau dùng lực lượng để tạo phúc cho gia đình là được, nói chỉ sẽ khiến phiền toái không cần thiết.

- Chờ mong tương lai của ngươi, chờ mong có một ngày ngươi có thể đi đên trước mặt ta, đừng chết trên đường lên núi, người hữu duyên.

Khương Trường Sinh nhẹ giọng cười nói, sau đó nhắm mắt tu luyện.

Bạch Kỳ, Bạch Long vẫn còn ngủ say, cũng không nghe thấy hắn nói một mình.

Chuyện này sẽ trở thành một cái bí mật, một đoạn thời gian rất dài sau, hắn đều sẽ không nói cho người bên cạnh.

Sau khi Khương Trường Sinh tiến vào trạng thái bế quan, thời gian bắt đầu nhanh chóng trôi qua.

Mười mấy năm sau, đám người Bạch Tôn, Lữ Thần Châu ngồi thiên thuyền trở về, thời gian đi về càng nhanh hơn so với lúc trước đi, trước đó đi tới Linh Pháp đại thiên địa là đối mặt thiên địa không biết, không dám nhanh chóng nhất tiên lên, trở về thì không có áp lực lớn.

Bên trên Lăng Tiêu bảo điện.

Bạch Tôn đang hồi báo tình huống ngoại giao lần này, các Chính thần đều đứng ở phía sau, bên trong thiên binh chỉ có Lữ Thần Châu có mặt, công lao của hắn quá lớn, không có khả năng không lên điện.

- Hành trình lần này xác định song phương mậu dịch, đến sau này hai giới sẽ nghĩ biện pháp thành lập truyền tống trận, Linh Pháp đại thiên địa còn nguyện ý đưa ra Linh Pháp trì của bọn hắn, ao này có thể kích phát tiềm lực của người, không có trả giá, nhưng Linh Pháp đại thiên địa hi vọng Thiên Đình có thể che chở bảo vệ bọn họ.

Bạch Tôn êm tai nói, ngăn không được nụ cười trên mặt.

Khương Tử Ngọc nghiêm túc nghe, Trần Lễ, Dương Chinh thì thỉnh thoảng gật đầu, ba vị Thiên Quân đều hết sức tán thành với năng lực của nhau, nhưng Bạch Tôn sống càng lâu hơn bọn hắn, năng lực trước mắt mạnh hơn so với bọn hắn, bọn hắn cần học hỏi Bạch Tôn nhiều hơn.

Lữ Thần Châu ngạo nghễ mà đứng, hàm dưới nâng lên, chờ đợi Thiên Đế ca ngợi.

Đợi Bạch Tôn nói xong, Khương Tử Ngọc hét lớn một tiếng:

- Tốt! Làm tốt lắm! Này có trợ giúp Côn Lôn giới khuếch trương tại Hư Không Vô Tận.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lữ Thần Châu, sáng rực, nói:

- Lữ Thần Châu nghe lệnh, kể từ hôm nay, ngươi sẽ trở thành Chính thần, đứng hàng Thiên Hà chinh chiến đại tướng quân.

Lữ Thần Châu nghe xong, lúc này mừng rỡ, khom lưng tạ ơn.

Thái Sử Trường Sách cực kỳ hâm mộ, nhưng công lao của Lữ Thần Châu xác thực lớn, hắn lại làm không được, chỉ có thể hâm mộ.

Khương Tử Ngọc cũng khen thưởng những người khác, phần lớn là khen thưởng liên quan tới vật ngoài thân, để tất cả mọi người đi chuyến này rất hài lòng.

- Lữ Thần Châu, trẫm vừa hay có một chuyện cần ngươi đi làm.

Khương Tử Ngọc nhìn về phía Lữ Thần Châu, cười híp mắt nói.

Lữ Thần Châu nào dám từ chối, tất nhiên đáp ứng.

- Về sau Diệp Chiến đi theo ngươi, ngươi chỉ điểm hắn nhiều một chút.

- Diệp Chiến?

Lữ Thần Châu kinh ngạc, hắn suy nghĩ cái gì, hỏi:

- Có phải là đệ đệ Diệp Thần Không?

- Không sai.

- Vậy dĩ nhiên không có vấn đề.

Mặt Lữ Thần Châu lộ ra nụ cười cổ quái, cười đến không có ý tốt.

Thái Sử Trường Sách thấy nụ cười này, bỗng nhiên suy nghĩ truyền thuyết, Lữ Thần Châu cùng Diệp Thần Không có giao tế, mà lại nghe đồn cũng không thoải mái, chẳng lẽ.

Hắn không khỏi vì Diệp Chiến mặc niệm, cũng rất tốt, Diệp Chiến tên này hiện tại còn cuồng hơn hắn, từ khi Diệp Chiến đột phá, hai người gặp nhau ở bên trong Thần Du đại thiên địa, Diệp Chiến trước tiên khiêu chiến hắn.

Thái Sử Trường Sách nào dám tiếp chiến, hắn còn không có đi đến cảnh giới Chí Hư Triệt Võ.

Bị hậu bối vượt qua, còn bị chỉ mặt khiêu khích, quá mẹ nó biệt khuất.

Thái Sử Trường Sách suy nghĩ đến đây, trong lòng kìm nén một ngọn lửa.

Một bên khác.

Diệp Chiến cũng không có đợi ở trong Thiên Đình, mà đi vào Vô Tận Hải Dương.

Hắn bay vào một mảnh đại lục, rơi vào một mảnh núi rừng, xuyên qua tầng tầng trận pháp, hắn tới một sơn cốc.

Sơn cốc trống trải tịch liêu, tràn ngập sương mù xám xịt, dãy núi xung quanh thì đầy khói xám như từng tôn ma thần, sâm nhiên đáng sợ.

Diệp Chiến vừa tiến tới, giống như theo ban ngày đi đến ban đêm, một đạo thân ảnh cấp tốc xông đến trước mặt hắn, cả người người này giống như bọc bùn, khuôn mặt đều thấy không rõ, chỉ còn lại có một đôi mắt vằn vện tia máu.