Chương 865 Nói chuyện tâm tình, sẽ suy nghĩ thật kỹ
Nghe Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ liên tục kể rõ, Khương Trường Sinh xem như hiểu rõ nguyên do, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Mộ Linh Lạc gặp hắn thờ ơ, hỏi:
- Thật không cần phải để ý đến à, một phần vạn Tử Ngọc cùng hắn....
Khương Tú chính là cháu trai ruột của nàng, một bên là con đẻ của nàng, tự nhiên không hy vọng hai cha con náo mâu thuẫn, thậm chí trở mặt thành thù.
Khương Trường Sinh khẽ lắc đầu, nói:
- Các ngươi phải học được tâm tính bày ngay ngắn, con cháu tự có phúc của con cháu, nếu như Khương Tú thật thương thiên hại lí, Thiên Đình tự sẽ trừng trị, Tử Ngọc chẳng qua thuyết phục, nói rõ hắn cảm thấy không có vấn đề, dĩ nhiên, nếu các ngươi là muốn quản cũng được, ta cũng sẽ không quản.
Hắn sáng tạo lập Thiên đình, chính là vì phân cấp quản lý, trừ phi gặp được chuyện đến hắn đều nhìn không vừa mắt, hắn sẽ hài lòng mà làm.
Mộ Linh Lạc bất đắc dĩ nói:
- Ta tự nhiên không muốn nhúng tay, chẳng qua lo lắng quan hệ phụ tử bọn hắn.
Tại Mộ gia, cũng sẽ có phụ tử, thậm chí vợ chồng vì lợi ích mà sinh ra mâu thuẫn, ngăn cách, thậm chí thành thù địch.
Nhân tính khó phỏng đoán nhất, bây giờ bên trong Khương gia cũng bắt đầu xuất hiện mâu thuẫn, cũng là vì tranh quyền đoạt lợi.
- Là quan hệ như thế nào, cũng là bọn hắn tự chọn, bọn hắn cũng không còn là tiểu hài tử.
Khương Trường Sinh nhún vai nói, Mộ Linh Lạc tuy có chút không đành lòng, lại cũng cảm thấy nên như vậy, đổi lại là nàng, cũng không hy vọng bị trưởng bối quản.
Bạch Kỳ cảm khái nói:
- Đúng thế, bảo tọa Thiên Đế chỉ có một, giúp ai cũng không tốt, không bằng đre Khương Tú đại triển quyền cước, thật tốt làm Nhân Hoàng.
Mộ Linh Lạc gật đầu, không xoắn xuýt việc này nữa.
Sau đó, Khương Trường Sinh quan tâm tới nàng tu hành, Mộ Linh Lạc mặc dù thường xuyên ra ngoài, nhưng nàng không phải đi du sơn ngoạn thủy, mà là mạo hiểm chiến đấu, công lực nàng một mực đang tăng trưởng.
Bây giờ cảnh giới phía dưới Thiên Nguyên Cực Võ theo Khương Trường Sinh thì không có khác gì phàm nhân, cho nên hắn hi vọng Mộ Linh Lạc trở nên mạnh hơn, hắn bắt đầu chỉ bảo nhưng hoang mang về võ đạo của nàng.
Bạch Kỳ không có quấy rầy bọn hắn, đi đến một bên, bắt đầu luyện công.
Thiên Cảnh, Kinh Thành, hoàng cung, trong ngự thư phòng.
Khương Tú đang gặp mặt Thiên Sư trên trời mà đến, Tề Duyên.
Phi thăng mấy trăm năm, thanh danh Tề Duyên ở nhân gian vẫn rất lớn, Tề Thánh khai sáng khí vận võ đạo, lưu danh sử sách, đối mặt Tề Thánh, Khương Tú hết sức khách khí.
- Không ít phiên vương mà Bệ hạ đưa đi đều có quan hệ đến tiên thần Thiên Đình, việc này quá gấp, rước lấy rất nhiều không vừa lòng, Thiên Đế bệ hạ cũng không có cách nào, dù sao cũng phải cho phía dưới một cái công đạo, bất quá Thiên Cảnh cùng Thiên Đình quan hệ đặc thù, hai bên quan hệ hòa thuận rất quan trọng, hi vọng bệ hạ chớ có nóng vội, miễn xá những hoàng thất dòng họ bị giáng chức kia.
Tề Duyên nói khẽ, hắn cũng rất bất đắc dĩ, lẫn vào việc này quả thực phiền toái, nhưng hắn không thể không đến.
Khương Tú bình tĩnh nói:
- Đại Cảnh từ Thiên Tông đến nay đã có ngàn năm, cơ hồ cách mỗi hai mươi năm sẽ phái ra một vị phiên vương, phiên vương sẽ còn phân đất phong hầu cho dòng dõi mình, Tề Thánh, ngươi có biết bây giờ Thiên Cảnh có bao nhiêu phiên vương?
Tề Duyên yên lặng.
- Trẫm đã tính toán, lại còn có hơn ba trăm vị phiên vương, dòng dõi có đất phong của phiên vương càng hơn vạn, rất nhiều người ỷ vào số tuổi, công lao vì dòng dõi mưu lợi, thiên hạ tuy là của Khương gia, nhưng cũng không thể quá phận như thế, bách tính như thế nào sinh tồn? Hằng năm thu thuế, Khương gia muốn nuốt vào bảy thành, cái này khiến trẫm như thế nào quản lý thiên hạ, như thế nào để bách tính an cư lạc nghiệp? Không thể bởi vì bọn hắn ngồi ở vị trí cao, trẫm liền không động được?
Khương Tú hừ lạnh nói, hai mắt của hắn chăm chú nhìn Tề Duyên, nói theo:
- Nếu là trẫm từ từ sẽ đến, đến đợi bao lâu? Trẫm không sợ, có thể sống ngàn năm, vạn năm, nhưng bách tính thì sao, nhân sinh có bao nhiêu xuân thu để bọn hắn chờ?
Tề Duyên thở dài nói:
- Ta tự nhiên hiểu rõ nỗi khổ tâm trong lòng bệ hạ, chỉ là thủ đoạn của ngài không đủ ôn hòa, tổ tiên những phiên vương bị giáng chức, phiên vương bị giết đều có thể truy tìm đến Chính thần Thiên Đình, lửa giận của bọn họ, Thiên Đế bệ hạ lại nên như thế nào lắng lại?
Hai lần phong thần đều có người nhà họ Khương, đây cũng là chỗ đau đầu của Khương Tử Ngọc, đều là người trong nhà, huyên náo cứng như thế, hắn không có lý do gì đi trấn áp những tiên thần Khương gia không vừa lòng kia.
Tề Duyên nói theo:
- Việc này sợ sẽ trở thành nguyên nhân tai họa cho tiên nhân hai giới, mặc dù ngài và Thiên Đế bệ hạ không ngmuốnhĩ, một khi làm lớn chuyện, bị người trợ giúp, tình thế sẽ vượt qua chúng ta tưởng tượng cùng khống chế.
Khương Tú nhíu mày, nói lời này có ý uy hiếp, nhưng hắn hiểu rõ Tề Duyên, lập trường của Tề Duyên ngoại trừ Đạo Tổ, đó chính là chủ trương không chiến, đây cũng là nguyên nhân Tề Duyên tự mình đến đây.
Hắn cảm thấy đây cũng không phải nói chuyện giật gân, chỉ có đứng tại cao vị mới hiểu được như thế nào thân bất do kỷ, mang việc không phải ngươi nói một câu thì có thể quyết định.
Dùng thực lực Thiên Cảnh cùng Thiên Đình phát sinh chiến tranh, đây tuyệt đối là đơn phương đồ sát, không có chút nào lực lượng chống đỡ.
Khương Tú đột nhiên cảm thấy vô lực.
Tề Duyên nói lần nữa:
- Thật ra cũng không phải không có biện pháp giải quyết, nếu ngài có thể để người bị giáng chức có chỗ dựa vào, người chết có thể luân hồi, Thiên Đế bệ hạ tự nhiên có thể lắng lại lửa giận phía trên, bất quá Địa Phủ chỉ chủ cương trực công chính, Địa Phủ nhìn như nghe theo Thiên Đình, nhưng Địa Phủ chi chủ có lệnh của Đạo Tổ, Thiên Đế bệ hạ cũng rất khó nhúng tay chuyện Địa Phủ.
Khương Tú khẽ gật đầu, cảm thấy đây đúng là một biện pháp giải quyết.
- Đa tạ Tề Thánh chỉ bảo, trẫm sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Khương Tú mở lời.