Chương 877 Đột phá Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ mười hai (1)
Khương Trường Sinh cùng Côn Luân giáo chủ đối mặt, tâm thần chấn động, hắn lại có loại cảm giác bị nhìn xuyên.
Hai mắt Côn Luân giáo chủ vẩn đục, không có chút thần thái, hoàn toàn tương phản với khí chất của hắn, tựa như hai điểm nước đọng.
Tu Tiên giả phía trước đi theo quay đầu nhìn lại, muôn vàn Tu Tiên giả cùng nhau quay đầu, cảnh tượng như vậy rất có cảm giác áp bách, khi Tiêu Hòa tiên tử quay đầu nhìn về phía Khương Trường Sinh, hắn đi theo quay đầu nhìn về phía một bên khác, giả vờ không biết.
Tu Tiên giả xung quanh đều đang nhìn, không rõ ràng Côn Luân giáo chủ đang nhìn người nào.
Côn Luân giáo chủ rất nhanh thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về ngay phía trước.
Những ánh mắt quét qua từ trên người Khương Trường Sinh lập tức tan biến, đám tu tiên giả tuy rất ngạc nhiên Côn Luân giáo chủ vừa rồi đang xem ai, nhưng lại không dám hỏi thăm.
Sau đó lại có Tu Tiên giả đặt câu hỏi, Côn Luân giáo chủ trả lời từng người.
Câu trả lời của hắn theo Khương Trường Sinh đều hết sức không rõ ràng, ra vẻ cao thâm mạt trắc, trên thực tế lập lờ nước đôi, đáp án của bất cứ vấn đề gì đều rất mơ hồ, tổng kết lại, cũng phải cần đám tu tiên giả tự mình đi tìm tìm.
Một mực đợi đến Côn Luân giáo chủ bắt đầu giảng đạo, ánh mắt Khương Trường Sinh cuối cùng bắt đầu mơ hồ.
- Đạo pháp tự nhiên, Thiên Đạo có thiếu, cái gọi là Thiên Đạo luân hồi, thật là trật tự luân hồi.
Bên tai quanh quẩn lời của Côn Luân giáo chủ, nhưng Khương Trường Sinh đi theo mất đi thính giác, ý thức lâm vào trong hoảng hốt.
Hắn giống như gặp một giấc mộng, một giấc mộng trầm muộn.
Mãi đến khi hắn mơ hồ nghe được một tiếng gọi.
- Trường Sinh đạo hữu, Trường Sinh đạo hữu, mau tỉnh lại.
Đạo âm thanh này càng ngày càng rõ ràng, hắn mở mắt, ánh mắt mơ hồ dần dần trở nên trong suốt, hắn thấy được khuôn mặt của Tiêu Hòa tiên tử.
Gặp hắn tỉnh lại, đôi mi thanh tú đang nhíu chặt của Tiêu Hòa tiên tử giãn ra, nàng nói khẽ:
- Đi nhanh đi, giảng đạo đã kết thúc, nếu một mực lưu ở nơi này, chính là mạo phạm Côn Luân.
Khương Trường Sinh vô ý thức đứng dậy, hắn nhíu mày.
Giảng đạo kết thúc?
Xảy ra chuyện gì?
Côn Luân giáo chủ đề phòng hắn?
Hắn đi theo Tiêu Hòa tiên tử rời khỏi, đưa mắt nhìn lại, bốn phương tám hướng đều có Tu Tiên giả lần lượt tỉnh lại, đi trở về cửa lớn phía chân trời, có người mừng rỡ như điên, càn rỡ cười to, có người tịch mịch cúi thấp đầu, buồn vui không tương thông, cũng có người còn đang suy tư, khốn hoặc.
Một đường không nói chuyện, đi vào trước Côn Luân hồng môn, Tiêu Hòa tiên tử dùng lại, nói:
- Ta thấy đạo hữu lạ mặt lại có nhiều chỗ không hiểu, chắc là lần đầu xông xáo Tu Tiên giới, nếu đạo hữu muốn tăng trưởng lịch duyệt, có nguyện đến động thiên phúc địa giáo ta luận đạo?
Trong lòng Khương Trường Sinh còn muốn độ kiếp, đương nhiên sẽ không đáp ứng, hắn chú ý tới những thân ảnh Tu Tiên giả đi ra khỏi Côn Luân hồng môn đều trở nên mơ hồ, lập tức hiểu được.
Đi ra cánh cửa này xem như kết thúc.
- Đa tạ tiên tử cos ý tốt, tại hạ còn có chuyện khẩn yếu, sau này nhất định bái phỏng động thiên phúc địa giáo ngươi.
Khương Trường Sinh từ chối, mặc dù hắn cảm thấy tất cả những thứ này cũng không phải chân thực, nhưng vẫn tận khả năng xem như thật mà đối đãi, để tránh ngoài ý muốn xuất hiện.
Tiêu Hòa tiên tử gật đầu, nói:
- Giáo ta tên Linh Tiêu giáo, ở Huyền Thiên tinh hải.
Nói xong, nàng quay người rời khỏi, theo những Tu Tiên giả khác đi ra Côn Luân hồng môn, thân ảnh của nàng trở nên mơ hồ, cho đến tan biến.
Khương Trường Sinh cũng đi ra Côn Luân hồng môn, hắn đang trong lúc đột phá, cũng không biết tình huống hiện thật như thế nào.
Lúc hắn đi tới cửa trước, hắn vô ý thức quay đầu nhìn lại, yên lặng ghi lại bộ dáng trời cao sau đó làm việc nghĩa không chùn bước bước ra cửa lớn Côn Luân.
Oanh!
Ý thức Khương Trường Sinh sắp vỡ, trí nhớ bàng bạc vô cùng vô tận tràn vào trong óc của hắn.
Tâm pháp Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ mười hai.
Giờ phút này, độ kiếp còn đang tiếp tục, giá trị hương hỏa còn đang ở trước mắt Khương Trường Sinh, cũng không có hao hết.
Khương Trường Sinh trợn mắt đi nhìn, dựa theo trị số giá trị hương hỏa có thể dự đoán huyễn cảnh vừa rồi chỉ làm trễ nải hắn mấy tức thời gian, hắn âm thẩm thở dài một hơi.
- Côn Luân vừa rồi đến cùng là nơi nào?
Trong lòng Khương Trường Sinh tò mò suy nghĩ, đồng thời sửa sang lấy trí nhớ liên tục không ngừng trong đầu.
Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ mười hai, tên Thái Ất Đạo Quả Thiên.
Oanh! Oanh! Oanh!
Thiên lôi không ngừng oanh kích, giá trị hương hỏa nhanh chóng giảm xuống. Khương Trường Sinh cảm ngộ Thái Ất Đạo Quả Thiên, đạo quả trong cơ thể hấp thu lực lượng Thiên Đạo, mà mặt đất trong Đạo Giới bắt đầu toát ra từng mảnh từng mảnh mầm non, đủ loại thiên tài địa bảo tầng tầng lớp lớp.
Lẩn thiên kiếp này xác thực mạnh mẽ, thỉnh thoảng đánh tỉnh Khương Trường. Sinh, không thể chuyên chú cảm ngộ tâm pháp.
Mấy canh giờ sau.
Khi thiên kiếp bắt đầu yếu bớt, giá trị hương hỏa còn thừa lại hơn năm mươi ức, cái này khiến Khương Trường Sinh thở dài một hơi.
Lần này chuẩn bị đầy đủ, cũng nên an ổn độ kiếp.
Đã vượt qua một đợt thiên kiếp mạnh nhất, tiếp theo khi giá trị hương hỏa hao hết, dựa vào bản thân mình cũng có thể cắn răng chống đỡ được.
Cùng lúc đó, nhân gian Côn Luân giới rung chuyển cũng bắt đầu khôi phục lại bình tĩnh, cái này khiến các tiên thần Thiên Đình thở dài một hơi.
Trên một biển mây, Lữ Thần Châu cùng Thất Minh Vương đang ngồi.
- Thiên uy đang yếu bớt, Đạo Tổ thành công.
Lữ Thần Châu cảm khái.
Thất Minh Vương sờ kim cô trên trán, lòng còn sợ hãi.
Tiên thần trên các trọng thiên Thiên Đình cũng đang cảm thán, sau khi cảm thụ qua uy áp của thiên kiếp, bọn hắn không cách nào tưởng tượng mình và Đạo Tổ chênh lệch xa bao nhiêu.
Phần lớn tiên thần đều nhận khích lệ, đi theo tồn tại siêu nhiên dạng này, tiền đồ vô lượng, nhưng bọn hắn cũng phải nỗ lực đuổi kịp, tranh thủ không xong đội.
Đợi giá trị hương hỏa hao hết, Khương Trường Sinh bắt đầu dùng thân thể đón thiên lôi.
Cường độ Thiên lôi nhanh chóng yếu bớt, cũng hoặc là cảm ngộ cảnh giới mới khiến cho sức thừa nhận của hắn tăng lên.