← Quay lại trang sách

Chương 879 Tiên đạo mở, Đạo Tổ giảng tu tiên (1)

Khương Trường Sinh lấy ra Địa Tiên đạo bia, lớn chừng bàn tay, như một khối bạch ngọc, bên trong ẩn chứa từng sợi tử khí lưu động, tay cầm bia này, lòng hắn trấn định.

Hắn bắt đầu luyện hóa Địa Tiên đạo bia, Thiên Đạo linh bảo lần nữa quét mới cực hạn phức tạp về cấm chế của pháp bảo.

Ngày ngày đi qua.

Bạch Kỳ, Bạch Long trở về, nhìn thấy hắn đang luyện hóa bảo vật, cũng không có quấy rầy.

Sau đó, Mộ Linh Lạc cũng quay về, ra ngoài lịch luyện lâu, khí tức của nàng càng ngày càng mạnh mẽ.

Phen này luyện hóa, lại là mười năm trôi qua.

Đạo Tổ độ kiếp đã đi qua hai mươi năm, các tiên thần đều rất ít nhắc lại, huống chi nhân gian, trận thiên địa rung chuyển kia đã trở thành truyền thuyết, nhân gian lại có khí tượng mới.

Khương Trường Sinh mở mắt, tay phải hắn nâng Địa Tiên đạo bia, trong mắt lại có vẻ mệt mỏi.

Mặc dù hắn là Thái Ất cảnh giới, luyện hóa Thiên Đạo linh bảo cũng hết sức cố hết sức, đây là cảm thụ trước đó luyện hóa pháp bảo chưa từng có.

Tay hắn cầm Địa Tiên đạo bia, dò thần niệm thăm vào trong đó, dung hợp Tiên đạo của mình cùng Địa Tiên đạo bia, đồng thời, trong đầu của hắn quanh quẩn một vấn đề.

Cảnh giới Tiên đạo!

Hắn nên định nghĩa như thế nào?

Đạo Pháp Tự Nhiên Công chỉ có số tầng, cũng không có cảnh giới cụ thể.

Khương Trường Sinh quyết định dưa theo tầng Đạo Pháp Tự Nhiên Công định ra cảnh giới, trước định mười một cảnh giới, hắn ở vào tầng thứ mười hai, tự nhiên không thể sớm nói cho các tín đồ, để bảo trì thần bí.

Hắn chuyên chú vào Địa Tiên đạo bia, truyền thừa từ Tiên đạo của mình.

Hắn phát hiện một chuyện, theo hắn đánh tâm pháp Đạo Pháp Tự Nhiên Công vào trong Địa Tiên đạo bia, Địa Tiên đạo bia không có trực tiếp khắc lục Đạo Pháp Tự Nhiên Công, bởi vậy sinh ra rất nhiều công pháp tu hành, theo thuộc tính để phân, như thế bớt đi không ít chuyện.

Hắn càng ngày càng hưng phấn, rất chờ mong Tiên đạo buông xuống.

Bầu trời hiện lên màu máu, biển mây bốc lên.

Trong sơn cốc phía dưới, trên ngàn võ giả riêng phần mình luyện công, Phong Dục ngồi tĩnh tọa ở giữa sườn núi, ánh mắt nhìn về phía bầu trời, chau mày.

Một nam tử gầy còm xuất hiện bên cạnh hắn, đi theo ngồi xuống, cười nói:

- Phong Dục, ngươi làm sao không thích sống chung như thế? Thiếu chủ Liêu tộc người ta mời ngươi, bản ý chính là muốn kết giao, sao ngươi có thể từ chối?

Phong Dục mặt không chút thay đổi nói:

- Ta tới đây không phải vì giao hữu, ta chỉ muốn mạnh lên, không muốn lãng phí thời gian.

Trước kia Phong tộc còn tồn tại, hắn cũng thích đi bốn phía kết giao võ giả tuổi trẻ, bây giờ suy nghĩ thật hài hước, lúc Phong tộc bị đánh, không có thế gia vọng tộc giao hảo gấp rút tiếp viện, hắn mang theo đệ đệ muội muội trốn đông trốn tây, cũng ăn ‘bơ’ thật nhiều, những thế gia vọng tộc kia đều sợ Phong tộc bị Cựu Cổ giáo để mắt tới, không dám thu lưu bọn hắn.

- Ngươi nha ngươi, được rồi, lười nhác quản ngươi, ngươi đang nhìn cái gì mà chuyên chú như thế.

Nam tử gầy còm lắc đầu nói.

- Thiên tượng thoạt nhìn hết sức phiền toái, Thần Võ giới thật không có vấn đề sao?

Phong Dục hỏi ngược lại, trong lời nói tràn ngập vẻ sầu lo.

Cựu Cổ giáo loạn, khiến cho tín nhiệm của hắn đối với Thần Võ giới xuống tới thấp điểm, hắn tới Thần Võ giới chỉ là muốn mạnh lên, hắn lo lắng cho mình còn chưa mạnh lên, Thần Võ giới đã bị diệt.

Nam tử gầy còm cười nói:

- Lần này chính là Huyết Vực tiến công, làm quen là tốt, ta nghe tộc trưởng bối đề cập qua, Huyết Vực thường cách một đoạn thời gian sẽ tiến đánh Thần Võ giới, chỉ cần ba ngàn thiên địa xuất hiện phiền toái, bọn hắn tất nhiên thừa cơ ra tay, nhưng không có một lần thành công, nói ra, chuyện này hết sức quỷ dị, sau khi bởi vì Thần Võ giới đánh lui Huyết Vực, ba ngàn thiên địa sẽ quy tâm, những khó khăn kia đều sẽ theo gió mà đi, ta cũng hoài nghi Huyết Vực là Thần Võ giới an bài.

Nói xong hắn cẩn thận nhìn về phía xung quanh, sợ bị người khác nghe thấy. Phong Dục nhíu mày, lời này cũng là nhắc nhỏ hắn.

Nếu như Huyết Vực đều có thể là Thần Võ giới mưu tính, Cựu Cổ giáo thì sao?

Hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ, sao Thần Võ giới lại không trấn áp được Cựu Cổ giáo, Cựu Cổ giáo thật cường đại như vậy, vì sao lật đổ không được Thần Võ giới?

Hắn càng nghĩ càng phiền muộn, trong lòng có một luồng lệ khí chậm chạp không thể phát tiết ra ngoài.

Tựa hồ cảm nhận được tâm tình của hắn, lực lượng thần bí trong cơ thể chảy qua gân cốt bách hải của hắn, vuốt lên tâm tình tiêu cực của hắn, khiến cho lông mày của hắn chậm rãi giãn ra.

- May mắn ta sớm có cơ duyên, Thần Võ giới này không đáng tin cậy, sau khi đạt được tuyệt học liền bỏ chạy!

Phong Dục yên lặng suy nghĩ, sau đó tùy ý trò chuyện với nam tử gầy còm.

Tử Tiêu cung, trước cổng chính.

Khương Trường Sinh cầm trong tay Địa Tiên đạo bia, lâm vào trong xoắn xuýt.

Nên đặt Địa Tiên đạo bia ở nơi đâu?

Địa Tiên đạo bia không thể thu nhận, hắn thậm chí không thể để nó vào trong Đạo Giới, nhưng Địa Tiên đạo bia quan hệ to lớn, một khi bị phá hủy, sẽ phá hủy đạo thống của hắn, ảnh hưởng đến vô số người.

Do dự một hồi lâu, hắn vẫn quyết định đặt Địa Tiên đạo bia ở bên cạnh Tử Tiêu cung, lưu ở bên cạnh hắn là an toàn nhất, nếu đặt ở trọng thiên khác, vẫn phải để cho trọng binh trấn giữ, ngược lại dễ dàng dẫn tới phiền toái.

Khương Trường Sinh bay tới bên trái Tử Tiêu cung, buông xuống Địa Tiên đạo bia, trong chốc lát, Địa Tiên đạo bia lập tức biến lớn, cao tới trăm trượng, thẳng tắp đứng ở trên biển mây, bạch ngọc tử khí bên trong kịch liệt cuồn cuộn.

Oanh một tiếng!

Địa Tiên đạo bia lay động kịch liệt, một cỗ tử khí bùng nổ, cấp tốc khuếch tán, tựa như quang hồng hình tròn khuếch tán, quét ngang thiên địa.

Theo nhân gian nhìn lại, bầu trời quét qua một vòng tròn màu tím, tốc độ cực nhanh, để chúng sinh đều có thể thấy.