← Quay lại trang sách

Chương 912 Thương hải tang điền, cố nhân còn tại (2)

Khương Trường Sinh không có trả lời, bắt đầu giảng giải Kim Đan Đại Đạo, Hồ Uyên nghe xong, lập tức ngồi xuống, nghiêm túc lắng nghe, thiên tư tu tiên của hắn cực kỳ xuất chúng, đã gặp qua là không quên được, nghe một lần đã hiểu được.

Hồ Uyên càng nghe càng kinh hãi, đạo pháp thật cao thâm.

Mặc dù còn chưa luyện, nhưng tinh diệu hơn tất cả đạo pháp lưu truyền trong Thần Du đại thiên địa nhiều lắm.

Sư phụ tất nhiên đến từ Thiên Đình, mà lại địa vị không thấp.

Tiên đạo sinh ra bởi Đạo Tổ, trước mắt dùng Thiên Đình là nơi phát nguyên chủ yếu, hắn tự nhiên sẽ nghĩ như vậy.

Đến mức sư phụ là Đạo Tổ, hắn không dám nghĩ, cảm thấy không có khả năng.

Có thể nhặt được sư phụ lợi hại như thế đã đủ may mắn, làm sao có thể là Đạo Tổ tự mình dạy hắn?

Trong Thần Du đại thiên địa, hắn được nhìn thấy quá nhiều phong thái của nhân vật thiên kiêu, thiên tư của hắn rất mạnh, nhưng chỉ là so sánh cùng Tu Tiên giả bình thường.

Kim Đan Đại Đạo mang rất nhiều pháp thuật, độn thuật, thần thông, khổng lồ mà phức tạp, Hồ Uyên bắt đầu mỗi ngày lên núi, nửa năm sau, hắn trực tiếp dời đến trong núi sâu tu tiên cùng sư phụ.

Thời gian trôi mau, ba mươi năm đi qua.

Hồ Uyên năm mươi tuổi vẫn bảo lưu lấy diện mạo hai mươi tuổi, tu hành Kim Đan Đại Đạo để tu vi hắn tăng nhanh như gió, đã đi đến Hóa Thần cảnh, tốc độ như vậy ngay cả chính hắn đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn ở trong Thần Du đại thiên địa chưa từng nghe tới tốc độ như thế.

Hắn đã có ba mươi năm không có xuống núi.

Một ngày này.

Khương Trường Sinh theo vách núi đứng lên, Hồ Uyên nghe được động tĩnh, đi theo mở mắt.

Nhìn sư phụ dưới ánh mặt trời chiếu sáng, tâm thần Hồ Uyên run lên, trong lòng hắn mơ hồ có loại cảm giác không ổn.

- Vong Trần, sư phụ nên rời khỏi, sau này con đường tu tiên liền dựa vào chính ngươi.

Khương Trường Sinh nhìn cảnh đẹp của sơn hà ở cuối chân trời, nhẹ nói, sương lạnh vờn quanh vạn dặm rừng núi, như Tiên cảnh, có một loại tịch liêu, tuyệt mỹ cách biệt với thế giới.

Hồ Uyên vội vàng đứng lên, hỏi:

- Sư phụ, ngài muốn đi đâu? Không thể mang theo đồ nhi sao?

Khương Trường Sinh cười nói:

- Ngươi có người nhà của ngươi, không dễ dàng dứt bỏ, thiên hạ to lớn tuyệt không phải ngươi có thể tưởng tượng, nếu như ngươi theo ta mà đi, lần sau trở về, cố nhân đã ở trong đất vàng.

Nghe nói như thế, Hồ Uyên động dung, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cha mẹ, huynh đệ tỷ muội trong nhà, ba mươi năm đối với hắn mà nói rất nhanh, nhưng đối với phàm nhân.

Giờ khắc này, hắn đột nhiên có loại suy nghĩ xúc động mãnh liệt xuống núi về nhà, chẳng qua là trước mắt sư phụ muốn rời khỏi, hắn chỉ có thể kềm chế ý nghĩ trong lòng.

- Sư phụ, sau này ta nên đi chỗ nào tìm ngài?

Hồ Uyên truy vấn, hốc mắt không tự chủ được đỏ lên.

Nói ra, Khương Trường Sinh là người làm bạn hắn lâu nhất, còn lâu hơn người nhà của hắn.

Khương Trường Sinh vung lên phất trần, quay đầu cười nói:

- Dồ nhi ngốc, mong muốn thấy vi sư không có dễ dàng như vậy, hi vọng một ngày kia, vi sư có thể nghe nói tên Vong Trần vang vọng tam giới.

- Trước khi đi, lại truyền cho ngươi bảy mươi hai loại biến hóa.

Dứt lời, tay phải hắn vung lên, một hồi gió nhẹ đập vào mặt Hồ Uyên, ý thức của hắn trong nháy mắt hoảng hốt.

Không biết đi qua bao lâu, có lẽ là một chớp mắt, cũng hoặc là vài năm.

Hồ Uyên mãnh liệt thức tỉnh, phát hiện mình còn đứng ở vách đá, chẳng qua không thấy thân ảnh sư phụ, trong đầu nhiều thêm một đoạn trí nhớ.

Địa Sát Thất Thập Nhị Biến.

Hồ Uyên hít sâu một hơi, hô lớn vài tiếng, không có nghe sư phụ đáp lại, hắn hiểu rõ sư phụ sớm đã rời khỏi.

- Danh chấn tam giới... Hồ Uyên tự lẩm bẩm, hắn bỗng nhiên suy nghĩ một kiện đại sự trong Thần Du đại thiên địa.

Đạo Tổ muốn lập Địa Tiên chi chủ.

Nếu như hắn có thể trở thành Địa Tiên chi chủ, có tính danh chấn tam giới hay không?

Có lẽ sư phụ cũng đang vì Địa Tiên chi chủ mà nỗ lực, đến lúc đó nếu hắn và sư phụ cùng một chỗ tranh Địa Tiên chi chủ, há không diệu quá thay?

Nghĩ được như vậy, Hồ Uyên lộ ra nụ cười, trong lòng mất đi ưu sầu khi ly biệt.

Hắn thả người vọt lên, dưới chân ngưng tụ mây mù, đằng vân giá vũ xuống núi.

Trong Tử Tiêu cung.

Mộ Linh Lạc đi vào trong điện, nhìn thấy Bạch Kỳ còn đang luyện công, nàng lắc đầu bật cười không có nghĩ tới tên này không ngờ lại có thể kiên trì lâu như vậy.

Nàng đi đến trước lò luyện đan ngồi xuống, chuẩn bị luyện đan.

Lúc giá, Khương Trường Sinh mở mắt.

Hắn vừa mở mắt, đại biểu cho trăm năm qua đi, trăm năm ngộ đạo đối với hắn mà nói, tương đương với uống trà nửa canh giờ, tuế nguyệt nhanh chóng thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn trong tu hành.

Đầu tiên, Khương Trường Sinh diễn toán người mạnh nhất trong từng phạm vi, xác định Côn Luân giới không có gặp nguy hiểm mới nhìn xuống nhân gian.

Hồ Uyên bái hắn làm thầy cũng có trăm năm, bảy mươi năm trước sau khi phân thân rời khỏi, Hồ Uyên trở lại trong thôn, nhưng không có qua mấy năm, cha mẹ thọ chung, cái này khiến hắn hết sức hổ thẹn, cho rằng mình không có tận hiếu.

Trong nhà chờ đợi năm năm, hắn lưu lại một chút phương pháp tu tiên liền rời khỏi, một mình xông xáo Tu Tiên giới.

Hồ gia bởi vì hắn lưu lại công pháp tu tiên mà trong vòng mấy chục năm sau phát triển, trở thành bá chủ một vùng.

Trong hơn sáu mươi năm, Hồ Uyên hành tẩu thiên hạ, tìm kiếm chỗ linh khí dồi dào, tu vi một mực tăng trưởng, nương tựa theo Kim Đan Đại Đạo cùng Địa Sát Thất Thập Nhị Biến, dù cho gặp người cảnh giới cao hơn hắn cũng rất khó chiến thắng hắn, đánh không lại, hắn còn có thể chạy.

Thanh danh tiểu tử này bắt đầu vang dội! Khương Trường Sinh bắt đầu hồi ức đi qua, suy nghĩ rất nhiều năm trước ở đình viện kia, hắn dạy bảo đệ tử, Vong Trần ở bên cạnh quét rác, tình cờ cũng sẽ dừng lại nghiêm túc nghe hắn kể chuyện xưa, giảng võ đạo. Thương hải tang điền, cố nhân còn đây, quả thật là một chuyện may mắn?