Chương 944 Vạn đạo đại hội, võ đạo chi tranh (2)
Khương Trường Sinh cuối cùng có thể tu luyện.
Trước khi tu luyện, hắn phân ra hai đạo phân thân, một lưu trong điện chờ đợi, một đi tới Cực Cảnh.
Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ cũng không có ở trong điện, gần đây nữ tiên Thiên Đình náo loạn gây ra mâu thuẫn, Mộ Linh Lạc đi trước xử lý, Bạch Kỳ thì là thuần túy thích náo nhiệt.
Khương Trường Sinh đã biết được những chuyện nhàm chán kia, không sai biệt lắm với chuyện xưa trong thần thoại kiếp trước, tiên nữ hạ phàm, cấu kết cùng phàm nhân, mặc dù Thiên Đình không hạn chế tình cảm, nhưng vị tiên nữ này mong muốn từ bỏ tiên vị, điều này có hại đến uy nghiêm của Thiên Đình, Thiên Đế vì đó phẫn nộ không thôi.
Tiên vị chỉ có Thiên Đình có thể ban, há có thể từ bỏ, nếu khơi dòng, về sau tiên vị Thiên Đình chẳng phải là đồ vật tùy ý?
Việc này càng náo càng lớn, thậm chí đã truyền ra bên trong Thần Du đại thiên địa.
Dương vương mẫu cùng vị tiên nữ kia có quan hệ tốt, dù sao cũng là nàng cất nhắc, cho nên đang cầu tình.
Khương Trường Sinh cũng nhìn thoáng. Không có ngoại địch, bên trong tổng sẽ xuất hiện mâu thuẫn, huống chi loại chuyện này không sớm thì muộn sẽ phát sinh.
Hôm nay là tiên nữ hạ phàm, ngày sau có lẽ là nữ Chính thần sẽ vì phàm nhân mà từ bỏ tiên vị.
Theo Khương Trường Sinh nhắm mắt tu luyện, hết thảy mọi chuyện trong thế tục bắt đầu tăng tốc.
Mấy năm sau.
Mạc Vọng mang theo Lữ Thần Châu, Diệp Chiến, Thất Minh Vương đi vào hư không gần Côn Luân giới, nghênh đón bọn hắn chính là phân thân Khương Trường Sinh.
Nhìn thấy Khương Trường Sinh, ba người Lữ Thần Châu vô cùng kích động, bay qua, quỳ lạy.
Mạc Vọng thì chậm rãi hiện ra, hỏi:
- Xin hỏi Đạo Tổ, là bản tôn, hay là pháp tướng?
Khương Trường Sinh cười nói:
- Pháp tướng tức bản tôn, bản tôn tức pháp tướng, đạo hữu không cẩn để ý? Giữa ngươi ta chỉ có thiện duyên.
Mạc Vọng nghe được hai chữ thiện duyên, trên mặt tươi cười, hắn cảm khái nói:
- May mắn có ngươi, ta thiếu ngươi một nhân tình, về sau có nhu cầu, dùng khối Cổ Ngọc này liên hệ ta.
Hắn lần nữa ném ra một khối Cổ Ngọc, Khương Trường Sinh tiếp được, phát hiện Cổ Ngọc này còn nặng hơn Cổ Ngọc trước.
- Mặt khác, đợi Vạn Cổ Hàn Triều kết thúc, Võ Tổ sẽ hiệu triệu hết thảy người thừa kế Đại Đạo trong Hư Không Vô Tận cùng nhau tiến vào Thần Võ giới, tiến hành vạn đạo đại hội, xem như mở ra trang thứ nhất cho vạn đạo thế gian, hắn đặc biệt dặn dò ta, nhất định phải mời ngươi đi, bởi vì ngươi có tác dụng mang tính then chốt để vạn đạo hiện ra thế gian.
Mạc Vọng nói bổ sung, ngữ khí cảm khái vạn phần.
Khương Trường Sinh cười gật đầu.
Mạc Vọng cũng không có nhiều lời, rất nhanh rời đi.
Khương Trường Sinh mang theo ba người Diệp Chiến trở lại Thiên Đình, trong lúc đó ba người có rất nhiều lời muốn nói, nhưng thấy Khương Trường Sinh không có hào hứng hỏi thăm, chỉ có thể kềm chế.
Đợi bọn hắn trở lại đạo tràng của mình lúc trước, ba người giống như cách một thế hệ.
Thất Minh Vương nghi hoặc hỏi:
- Vì sao Đạo Tổ không hỏi thăm chúng ta?
Lữ Thần Châu lắc đầu, quay người rời đi.
Diệp Chiến cười nói:
- Đạo Tổ không gì không biết, không gì không hiểu, cần gì hỏi thăm?
Thất Minh Vương ngẩn người, cảm thấy có đạo lý, công nhận gật đầu.
Bên trong Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, trong một mảnh tinh không đang đang tan rã hàn băng, một chiếc thiên thuyền đang tiến lên.
Đỉnh thiên thuyền, trên đỉnh núi, Thái Thượng Côn Luân đang ngồi hướng về phía trước thiên thuyền tĩnh toạ, hai tay đặt ở bụng dưới, một cỗ khí tức nóng bỏng khuếch tán trong cơ thể hắn, bao phủ tám phương, không ngừng hòa tan hàn băng trong tinh không.
Một thân ảnh xuất hiện sau lưng hắn, nhẹ nói vài câu, Thái Thượng Côn Luân đột nhiên mở mắt.
Hắn đứng dậy, quay người nhìn về phía đối phương, trầm giọng hỏi:
- Thần Võ Chí Thượng đâu, bọn hắn không có ngăn cản?
Báo tin võ giả trả lời:
- Các chí thượng đã bị giam lỏng, Võ Tổ để bọn hắn tự xét lại.
- Hoang đường, vạn đạo thế gian? Thần Võ giới những năm qua làm chuyện gì đây? Còn có Đạo Tổ giết Thất Thập Nhị Thần Động của ta, giết trăm vạn võ giả, tất cả đều xóa bỏ?
Thái Thượng Côn Luân trầm giọng nói, bởi vì không thể báo thù Đạo Tổ, dẫn đến chuyện này sắp thành chấp niệm của hắn.
Võ giả kia yên lặng, không biết nên nói tiếp như thế nào, hắn không có quyền lực ảnh hưởng đến Thần Võ giới.
- Ta muốn về Thần Võ giới!
Thái Thượng Côn Luân lạnh lùng nói, thiên thuyền dừng lại.
Võ giả vội vàng nói:
- Tôn thần Võ Đế bảo ta nhắc nhở ngài, nhất định không nên vọng động, nêu như ngài không tiếp tục hoàn thành chức trách cứu thế, có khả năng ngay cả ngài cũng sẽ bị Võ Tổ vứt bỏ.
Sắc mặt Thái Thượng Côn Luân trong nháy mắt trở nên âm trầm.
- Xác thực chớ có xúc động, theo ta nghĩ, đây là một chuyện tốt, nhất là đối với ngươi.
Một tiếng cười truyền đến, chỉ thấy sau lưng võ giả xuất hiện vòng xoáy không gian, một thân ảnh đi ra từ bên trong, chính là Thiên Địa Tiếu.
Võ giả quay đầu nhìn lại, kết quả đối đầu với ánh mắt Thiên Địa Tiếu, cả người lâm vào trong hoảng hốt.
Mặt Thái Thượng Côn Luân lộ ra vẻ chán ghét, nói:
- Sao ngươi lại tới đây? Chẳng lẽ các chí thượng muốn ngươi tới khuyên ta?
Thiên Địa Tiếu lắc đầu, nói:
- Lần này tranh đấu, nhìn như là võ đạo và dị số tranh nhau, kì thực là Võ Tổ mưu tính cầm quyền, bây giờ hết thảy đều kết thúc, ngươi đã mất năng lực thay đổi càn khôn, dù sao thì ngươi mạnh hơn, có thể mạnh hơn mười tám vị Thần Võ Chí Thượng hợp lại à? Bây giờ vạn đạo thế gian bắt đầu mở ra, ngươi cừu hận Đạo Tổ, người đã trở thành vạn cổ thánh hiền được Võ Tổ tán thưởng, ngươi đối phó hắn, Võ Tổ tất sẽ xóa đi công lao cứu thế cùng cực khổ trước giờ của ngươi, không bằng mượn nhờ vạn đạo thế gian làm bản thân mạnh lên.
- Thái Thượng Côn Luân, không người nào có thể so sánh thiên tư của ngươi, võ đạo trói buộc thiên phú của ngươi, ngươi rất rõ ràng, một khi ngươi buông ra hạn chế, ngươi trở nên mạnh cỡ nào, chỉ cần ngươi đủ mạnh, cần gì để ý Thần Võ giới, để ý Võ Tổ?