Chương 1002 Phong thần đại chiến, dấu hiệu đột phá (2)
Tiên đạo phát triển đến nay, các phương vận triều đều nuôi dưỡng lực lượng tu tiên của chính mình, cũng kết giao với các đại giáo phái Tu Tiên giới, đối mặt Thiên Cảnh, các vận triều cũng không có sợ, thậm chí bắt đầu liên hợp lại vây công Thiên Cảnh.
Các triều đều trông mà thèm Thiên Cảnh phong thần, hi vọng thông qua chiến tranh tới thu hoạch được cơ hội Phong Thần.
Đối với tranh đấu quốc vận, Thiên Đình cũng không có ngăn cản, Thiên Cảnh cần dựa vào chính mình đi phát triển, huống hồ đại kiếp đã đến, Thiên Đế cũng hi vọng thông qua chiến loạn kích thích càng nhiều cường giả sinh ra.
Vong Trần đại tiên cũng không có quá nhiều ngăn cản, hắn chỉ quản Tu Tiên giới, nếu như xuất hiện Tu Tiên giả thương thiên hại lí, hắn tự sẽ ra tay.
Côn Luân giới nghênh đón thời kì chiến loạn đầu tiên từ sau khi dung nhập cho tới nay, mà lại là chiến loạn bao trùm toàn bộ nhân gian, chủng tộc khác cũng muốn lấy danh ngạch Phong Thần, cho nên bắt đầu tương trợ vận triều khác biệt.
Thiên Cảnh cũng không phải độc chiến thiên hạ, cũng có vận triều tương trợ Thiên Cảnh, Tuyên Đạo Thiên Tử hứa hẹn chỉ cần bọn hắn biểu hiện tốt, lần sau phong thần sẽ tặng cho một bộ phận danh ngạch.
Tất cả những thứ này đều là Thiên Đế ngầm đồng ý, thời cuộc khác biệt, hắn hi vọng đám người phong thần tiếp theo là cường giả đỉnh phong của nhân gian, mà không phải chỉ dựa vào công lao, thời kỳ hòa bình còn có thể chỉ nói công đức, nhưng đại kiếp Võ đạo sắp tới, hắn nhất định phải đi đường cực đoạn.
Lần này chiến loạn cũng bị dân gian xưng là Phong Thần Dại Chiến.
Thời gian cực nhanh, khoảng ba trăm năm đi qua.
Trong Tử Tiêu cung.
Khương Trường Sinh từ từ mở mắt, Đại Đạo Chi Nhãn như ẩn như hiện ở trên trán hắn, con ngươi phát ra tinh quang.
Hắn bấm ngón tay tính toán, mới biết lần này bế quan đi qua ba trăm hai mươi năm.
Hắn cố ý lưu lại một tôn phân thân ở trong góc Tử Tiêu cung, phụ trách dự phòng cường địch đột kích, trong những năm này, Côn Luân giới không có bị cường địch cho nên hắn đều chìm đắm trong bế quan, mặc cho thời gian trôi qua.
Ba trăm hai mươi năm trôi qua, tu vi Khương Trường Sinh tăng trưởng không ít, hắn cuối cùng cảm nhận được một tia triệu chứng đột phá.
Khoảng cách lần trước đột phá, đã nhanh hai ngàn năm, thật sự không dễ dàng.
Mà hắn bây giờ đã đi đến ba ngàn ba trăm mười bảy (3,317) tuổi.
- Dùng nhân quả can thiệp quá khứ, xác thực có thể được, nhưng độ khó khăn rất lớn, dù sao nhân quả là chuyện đã xảy ra, muốn can thiệp chuyện đã qua, vẫn phải kết hợp một loại lực lượng khác.
Khương Trường Sinh ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, xem xét lại ngộ đạo trong khoảng thời gian này.
Can thiệp quá khứ, tương lai, còn khó hơn hắn tưởng tượng, coi như đột phá, cũng không cách nào đi đến trình độ hắn mong muốn.
Trình độ hắn mong muốn là siêu thoát thời không, cũng chính là, kẻ địch không thể đi tới quá khứ tru diệt hắn trước kia, kẻ địch cũng không cách nào đi tương lai tìm hắn.
Tất Liễu thần tôn vượt qua trật tự thời không, cái này đã nói lên xuyên qua thời không cũng không phải không có khả năng, Khương Trường Sinh nhất định phải ngăn chặn khả năng kẻ địch vượt thời không tru diệt hắn.
Vô luận là vượt tới tru diệt hắn khi còn nhỏ yếu, hay là cường địch nhảy vọt tới tương lai tru diệt hắn hiện tại.
Nếu như không cách nào làm đến điểm này, sao có thể được cho là tu tiên tự tại?
- Trật tự thời không.
Trong lòng Khương Trường Sinh tự nói, đồng thời nhận lấy Đại Đạo Chi Nhãn. Mặc kệ như thế nào, thật vất vả cảm nhận được dấu hiệu đột phá, trước đột phá lại nói, tu vi bản thân càng mạnh tất có càng nhiều cảm ngộ cùng với ánh mắt càng cao.
Hắn bắt đầu diễn toán người mạnh nhất trong từng phạm vi trừ hắn ra, người mạnh nhất trong phạm vi đã biết đi đến 20 thiên đạo giá trị hương hỏa, đoán chừng chính là Bỉ Ngạn võ tổ, xem ra phạm vi hệ thống diễn toán cuối cùng bao trùm được Thần Võ giới.
Diễn toán xong, Khương Trường Sinh đem ánh mắt nhìn về phía Côn Luân giới.
Theo Thiên Đình khuếch trương, khí vận Tiên đạo đã bắt đầu khuếch tán ra hư không, càng ngày càng nhiều tiểu thiên địa bị Thiên Đình chiếm lĩnh, ngay cả ở bên trong Huyền Hoàng Đại Thiên Địa cũng có mấy phương đại thiên địa bị Thiên Đình chiếm được, đều là nơi Võ đạo không thể chú ý đến, mà Thiên Đình dứt bỏ một bộ phận lợi ích cùng với phương pháp tu tiên cho Thần Võ giới, đổi lấy quyền chưởng khống. Khương Trường Sinh cũng nhìn thấy nhân gian chiến loạn, trận đại chiến Phong Thần này thì cấp thấp hơn so với Phong Thần đại chiến trong thần thoại Hoa Hạ, nhưng kéo dài rất lâu, ba trăm năm qua đi cũng chưa có dừng lại. Nhân gian không ngừng chiến loạn, không ít bách tính khổ đau, nhưng cũng thúc đẩy sinh trưởng ra rất nhiều đại năng, thậm chí còn có người dung hợp võ đạo, Tiên đạo, sáng lập tiên võ chi đạo.
Người này tên Hồng Lân, là tín đồ hương hỏa của Khương Trường Sinh, nhưng không có gia nhập Thiên Đình, cũng không có quan hệ gì với Thiên Cảnh, hắn thậm chí là kẻ địch của Thiên Cảnh.
Khương Trường Sinh sinh ra một tia hứng thú đối với hắn, thế là bấm ngón tay suy tính nhân quả của hắn.
- A? Khí vận thật khổng lồ, lại là Địa Hoàng.
Hồng Lân quật khởi trong Phong Thần đại chiến, bình định thiên hạ, hợp lại với Thiên Hoàng, phân đất phong hầu thiên hạ, công đức viên mãn, đứng hàng Thiên Vị Tam Hoàng của Thiên Đình.
Người có đại khí vận thuộc về Côn Luân giới bắt đầu được sinh ra, Khương Trường Sinh hết sức vui mừng, trước đó đều là người hắn chiếu cố hoặc con cháu chúa tể phong vân, hiện tại cuối cùng có khuôn mặt mới, này cũng nói Côn Luân giới triệt để hoàn thiện quy tắc, khí vận thiên địa sẽ tự thúc đẩy sinh trưởng nhân vật thiên kiêu vang dội cổ kim.
Khương Trường Sinh chẳng qua là ghi lại tên Hồng Lân, cũng không có quan tâm kỹ càng, hắn phát hiện một chuyện khác.
Phong Dục biến mất.
Kèm theo là Hỗn Nguyên thần phù cùng một chỗ tan biến, hắn thậm chí không phát hiện được Hỗn Nguyên thần phù.
Nói cách khác, Phong Dục tiến vào trong vết nứt màu đen mà Tất Liễu thần tôn lưu lại.
Điều này quả thật vượt qua ý liệu của Khương Trường Sinh ngoài, thực lực của Phong Dục được cho là mạnh mẽ, lại thêm thân phận, sẽ không bị người bức tiến vào vết nứt màu đen, chẳng lẽ chính hắn muốn đi vào?