← Quay lại trang sách

Chương 1008 Năm mươi hai Thiên Đạo giá trị hương hỏa bản thân (2)

Đối phương cách hắn cực xa, đoán chừng cũng không dám tùy tiện quấy nhiễu hắn.

Đó là một mảnh hư không Cực Cảnh tối tăm, không có tinh vân rực rỡ màu sắc, chỉ có sương mù tối tăm mờ mịt tràn ngập.

Trong sương mù bang bạc có một thân ảnh như ẩn như hiện, theo ánh mắt Khương Trường Sinh tiến lên, cuối cùng thấy rõ hình dáng của đối phương.

Đây là một lão giả có mái tóc thưa thót, làn da khô nứt, như vỏ cây, lưng uốn lượn, ngồi xếp bằng trên toà sen bằng đá, hắn nửa rũ cụp đầu, mở ra một con mắt, nhìn chằm chằm phương hướng Khương Trường Sinh, áo bào trên người phá toái, chỉ có thể miễn cưỡng che giấu.

Đây là người?

Khương Trường Sinh nhíu mày, hắn lại nhìn không thấu đối phương mạnh bao nhiêu.

Hình ảnh như vậy cũng không biết cố ý dọa người, hay trên người gánh vác nhân quả quá lớn.

Khương Trường Sinh một bên nhìn chằm chằm đối phương, một bên độ kiếp, hai bên cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, nếu như đối phương chẳng qua nhìn một chút, hắn đương nhiên sẽ không thêm chuyện.

Hiện tại sợ độ kiếp rước lấy tồn tại khác.

Trong lúc độ kiếp, đồng thời, Khương Trường Sinh cũng đang không ngừng tiến hành hương hỏa diễn toán, bởi vì hai bên cách nhau xa xôi, hệ thống tạm thời không tính tới được.

Một lúc lâu sau.

Khương Trường Sinh cuối cùng diễn toán đến giá trị hương hỏa của đối phương.

"Cần tiêu hao 52 Thiên Đạo giá trị hương hỏa, có tiếp tục hay không"

Năm mươi hai Thiên Đạo giá trị hương hỏa?

Khương Trường Sinh bị hù dọa, đầy là quét mới kỷ lục cao nhất của giá trị hương hỏa đã biết, còn mạnh hơn Bỉ Ngạn võ tổ, đối phương đến cùng có lai lịch ra sao?

- Chỉ cần đột phá thành công là sẽ bắt chẹt được hắn, không cần bối rối.

Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, tự động viên cho mình.

Giá trị hương hỏa bản thân hắn đã vượt qua mười thiên đạo giá trị hương hỏa, mặc dù bây giờ đột phá cảnh giới đã không thể giống lúc ở cảnh giới thấp, hở cái tăng trưởng gấp mấy lần, cho dù tăng lêno gấp mười lần, đó cũng là vượt qua một trăm thiên đạo giá trị hương hỏa, căn bản không sợ đối phương. Giá trị hương hỏa nhanh chóng giảm bớt, chí ít có bảy chữ số đang nhanh chóng biến hóa.

Khương Trường Sinh ngẩng đầu, ở trung tâm lôi vân vô biên hiện ra tia sáng màu đỏ, như lối vào thông đến Thâm Uyên, lại như phần cuối của thời gian, bên trong ngột ngạt tản ra khí tức làm người ta hít thở không thông, giống như có cái gì đó khủng bố vô song sắp lao ra.

Đúng lúc này, Khương Trường Sinh cảm nhận được cỗ khí tức mỏng manh kia tan biến, hắn lần nữa thi triển Thiên Địa Vô Cực Nhãn nhìn lại, vị kia lão giả thần bí kia đã tan biến.

Hắn lần nữa vận dụng hương hỏa diễn toán, cũng không có tra được 52 Thiên Đạo giá trị hương hỏa tồn tại, thậm chí không có sinh linh tồn tại. Hắn không có phớt lờ, liền sợ đối phương cố bày nghi trận.

Ầm ầm—

Thiên kiếp trong lôi vân nổ vang tiếng điếc tai nhức óc, dù là cảnh giới của Khương Trường Sinh, vẫn như cũ bị chấn động đến linh hồn run rẩy.

Khương Trường Sinh định thần nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh vĩ ngạn thần uy to lớn buông xuống từ trong tâm lôi vân, hắn cao hơn trăm vạn trượng, toàn thân do lôi điện màu đỏ ngưng tụ mà thành, chỉ có thể nhìn rõ thân hình cùng ngũ quan.

Người hắn mặc chiến giáp dày nặng, áo choàng lay động, tay cầm một thanh cự kiếm còn muốn khổng lồ hơn thân thể, các loại lôi điện xen lẫn, giống như tay đang cầm thiên kiếm, khí thế bá đạo, hai mắt phía dưới chiến mũ bắn ra ánh sáng màu tím loá mắt, thần sắc đầy lạnh lùng.

Khương Trường Sinh cảm nhận được áp lực trước đó chưa từng có, hắn có thể hiểu rõ đây là khảo nghiệm của thiên kiếp.

- Nghịch loạn trật tự Đại Đạo, vạn pháp không dung, Thiên Đạo tru diệt.

Một tiếng hét to vang lên, thân ảnh lôi điện giơ cao cự kiếm, chém xuống một kiếm, các loại thiên lôi đan vào một chỗ, hình thành gió lốc chí cường hủy diệt hết thảy buông xuống.

Oanh –

Vòng bảo hộ hương hỏa của Khương Trường Sinh lay động kịch kiệt, sắc mặt của hắn đại biến.

Một kích này trực tiếp chém mất năm ngàn tỷ giá trị hương hỏa của hắn.

Còn chưa chờ hắn suy nghĩ nhiều, thân ảnh lôi điện lần nữa huy kiếm, lôi vân vô biên vô tận cùng nhau phát ra lôi điện, ngàn tỉ thiên lôi đột nhiên hạ xuống, giống như lôi ngục từ thời Hỗn Độn sơ khai buông xuống, mang theo khí thế hủy diệt hết thảy, Cực Cảnh cũng vì đó mà vặn vẹo.

Khương Trường Sinh nhìn xem tốc độ giá trị hương hỏa của mình giảm xuống đột nhiên tăng vọt, hắn ngồi không yên.

Sau một kiếm lại là một kiếm, mỗi một kiếm hạ xuống, khí thế của thiên lôi tăng lên gấp bội, trong ánh mắt Khương Trường Sinh đều là thiên lôi trùng trùng điệp điệp, không kịp nhìn, mà cảm giác áp bách hắn đang đối mặt càng khó mà nói hình dung.

Giá trị hương hỏa nhanh chóng giảm xuống, khiến cho tâm thần của Khương Trường Sinh cũng căng cứng.

Thân ảnh lôi điện đang huy kiểm giống như ẩn chứa lửa giận vô tận, phạm vi thiên lôi bao trùm đi đến mức độ cực kỳ đáng sợ.

Khương Trường Sinh nỗ lực bảo trì trấn định.

Cũng may thân ảnh lôi điện tuy bộc phát ra thiên uy cực mạnh, nhưng cũng không phải mãi không kết thúc, rất nhanh, tốc độ hắn huy kiếm bắt đầu chậm lại.

Khương Trường Sinh còn thừa lại bốn mươi vạn ức giá trị hương hỏa, hắn thở dài một hơi.

Ý vị là uy thế đỉnh phong trong thiên kiếp lần này sắp đi qua, thiên kiếp phía sau sẽ chỉ càng ngày càng yếu.

- Thật sự đáng sợ, nếu như không có giá trị hương hỏa, với thiên uy vừa rồi, ta tất gánh không được

Khương Trường Sinh còn cảm thấy sợ hãi, may mắn hắn không có tiêu xài giá trị hương hỏa, giữ toàn bộ lại để độ kiếp.

Hắn không khỏi suy nghĩ thời đại tu tiên thời kỳ viễn cổ, Tu Tiên giả không có giá trị hương hỏa, đối mặt thiên kiếp tất sẽ cửu tử nhất sinh.

Có lẽ đối với rất nhiều Tu Tiên giả mà nói, tình nguyện không đột phá, cũng không muốn đối mặt thiên kiếp.

Tốc độ thân ảnh lôi điện phía trên huy kiếm càng ngày càng chậm, thiên lôi mà mỗi một kiếm mang theo cũng đang giảm mạnh.

Khương Trường Sinh chú ý tới thân ảnh lôi điện sắp tan rã, hắn lúc này sáng tạo ra một tôn phân thân, thủ ở bên cạnh, sau đó lại mãnh liệt rót vào miệng mình mười mấy bình đan dược, khôi phục pháp lực.

Thân ảnh lôi điện bỗng nhiên tan biến, ánh sáng cực kỳ chói lóa hiện ra, lấp lánh cả Cực Cảnh để ánh mắt Khương Trường Sinh lâm vào trong một vùng trắng xóa.

Đến rồi!

Khương Trường Sinh âm thầm thở dài, hắn có thể cảm nhận được giác quan của mình bắt đầu mơ hồ, xem ra lại phải trải qua huyễn cảnh mà lần trước gặp được khi độ kiếp.