← Quay lại trang sách

Chương 1010 Khương tộc Đế mạch, Sáng Thế thần (2)

Tốc độ thật nhanh hoàn toàn không phát hiện được, chẳng lẽ đối phương là Địa Tiên?

Bạch y nam tử nắm chặt kiếm trong tay, hắn cũng không có quay người trốn sang một phương hướng khác, nếu lúc này hiện phía sau lưng ra cho đối phương, rất nguy hiểm.

Khương Trường Sinh cười nói:

- Không cần khẩn trương, có thể nói cho ta một chút vì sao ngươi sợ hãi người nhà họ Khương như thế? Ta có thể cam đoan với ngươi, ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi, ta quả thật đánh bậy đánh bạ đi vào nơi này, ta cũng muốn rời khỏi, nếu ngươi có thể giúp ta, ta còn có thể truyền thụ cho ngươi thần thông, giúp ngươi sớm ngày thoát khỏi khốn cảnh.

Vẻ mặt bạch y nam tử âm tình biên ảo, lâm vào trong xoắn xuýt. Tâm thần Khương Trường Sinh khẽ động, sông núi trong vòng nghìn dặm đột nhiên biến mất, thiên địa đi theo ngầm hạ xuống, bạch y nam tử bị hù dọa, vô ý thức nhấc mắt nhìn đi, chỉ thấy sông núi treo ngược cách đỉnh đầu.

- Này…

Bạch y nam tử nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt như thấy quỷ. Khóe miệng Khương Trường Sinh giương lên, sơn nhạc hư không treo ngược trên trời biến mất, sông núi phía dưới khôi phục hình dáng cũ, bạch y nam tử nhìn mà ngu ngơ tại chỗ cũ.

- Đây là thần thông cải thiên hoán địa, ta có thể dạy cho ngươi.

Khương Trường Sinh cười nói, hắn cười hết sức ôn hòa, lại mang đến áp lực cực lớn cho bạch y nam tử.

- Tuyệt không phải huyễn thuật, vừa rồi gió và linh khí thiên địa đều sản sinh biến hóa.

Trong lòng bạch y nam tử rung động suy nghĩ, hắn cũng không phải không có được nhìn thấy thần thông, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy thần thông quỷ dị mà khoa trương như vậy.

Cải thiên hoán địa.

Cái tên thật bá đạo.

Nếu như đối phương muốn giết hắn, hắn tất trốn không thoát.

Bạch y nam tử hít sâu một hơi, nói:

- Tốt, ta nguyện ý nói cho ngươi.

Khương Trường Sinh quay người cười nói:

- Vậy tìm một chỗ thật tốt tâm sự đi.

Dứt lời, hắn cúi người bay xuống, bạch y nam tử cũng không có ra vẻ, theo sát phía sau.

Hai người tới trong núi rừng, tĩnh toạ dưới một gốc cây.

Bạch y nam tử thở dài một hơi, nói:

- Ta gọi Khương Tẩm, đến từ Khương tộc chi mạch, tổ tiên từng là Huyền Niên nhất mạch, cũng tính là hậu duệ của Tiên Đế, ngàn năm qua, Khương tộc chi mạch chỗ ta bùng nổ xung đột với một chi mạch khác mạnh hơn, đối phương đang trắng trợn tước đoạt thần lực Đại Đạo Chi nhãn của đệ tử Khương tộc, ta sở dĩ tới Kim Ô tiên lĩnh, chính là muốn đoạt xá thân thể Kim Ô, thoát khỏi số mệnh của Khương tộc.

Huyền Niên nhất mạch?

Chẳng lẽ là Khương Huyền Niên?

Tiên Đế lại là gì cảnh giới, hay hoặc là xưng hô?

Nhưng Thiên Đình căn bản không có vị trí Tiên Đế.

Khương Trường Sinh một bên nghe, một bên suy tư.

Nơi này đúng là tương lai, mà lại là tương lai vô cùng xa xôi, ngay cả Thiên Đình cũng thành truyền thuyết thượng cổ.

Dựa theo Khương Tầm nói, Thượng Cổ Thiên Đình được Thiên Đế dẫn đầu phi thăng, rời khỏi ba ngàn thiên địa, bây giờ chúa tế ba ngàn thiên địa chính là Khương tộc Đế mạch.

Chi mạch phía dưới Khương tộc Đế mạch vượt qua ngàn chi, chỗ chi mạch của Khương Tầm xem như một nhánh nhỏ yếu, địa vị tầm thường.

Giai cấp trong Khương tộc rất sâm nghiêm, ở giữa chi mạch có xếp hạng, chi mạch cấp cao có thể tùy ý chi phối chi mạch cấp thấp, vị kia có thể hấp thu thần lực Đại Đạo Chi nhãn của thiên kiêu trong chi mạch đã được Đế mạch tán thành, cho nên Khương Tầm bị ép đào vong.

Khương Tầm nghĩ rất nhiều loại biện pháp, hắn cảm thấy đoạt xá thân thể chủng tộc khác là biện pháp sống sót duy nhất.

Đại Đạo Chi Nhãn của Đế mạch có thể truy xét đến Đại Đạo Chi Nhãn ủa chi mạch, cho nên hắn không sớm thì muộn sẽ bị đuổi kịp.

- Ngươi còn có cái gì muốn hỏi sao?

Vẻ mặt Khương Tầm đầy phức tạp nói, hắn một mực đang quan sát thần sắc của Khương Trường Sinh, phát hiện đối phương cau mày, trong mắt thậm chí toát ra vẻ không vui.

Cái này khiến hắn không làm rõ ràng được lai lịch của đối phương, dám không vừa lòng Đế mạch?

Chẳng lẽ giống như hắn, đều chịu mệnh số khổ của Khương tộc?

Khương Trường Sinh hỏi:

- Tổ tiên Đế mạch là ai?

Khương Tầm suy tư nói:

- Cần truy tìm đến Thượng Cổ Thiên Đình, Thiên Hoàng Tuyên Đạo đại đế.

- Khương tộc không phải huyết mạch của Đạo Tổ à, Đạo Tổ không nhúng tay vào?

- Đạo Tổ? Đây chẳng qua là truyền thuyết, căn bản không tồn tại, Khương tộc vì gia tăng địa vị của mình, ưa thích bịa đặt thần thoại, Khương tộc Thuỷ Tổ chính là Sáng Thế thần khai sáng Tiên đạo, riêng một điểm này, cũng đủ để cho Khương tộc vượt lên trên chúng sinh.

Khương Tầm khịt mũi coi thường nói, tựa hồ hết sức phản cảm truyền thuyết của Đạo Tổ. Khương Trường Sinh cũng thở dài một hơi, truyền thuyết Đạo Tổ vẫn còn, chẳng qua chúng sinh không thấy chân thân mà thôi.

Ngẫm lại đúng như thế, nếu hắn thật đi đến mấy trăm vạn tuổi, thậm chí hơn trăm triệu tuổi, mỗi lần bế quan chỉ sợ đều dùng vạn năm tính toán, trong vạn năm sẽ xảy ra rất nhiều bi kịch.

Có lẽ ngay lập tức hắn đang trong trạng thái bế quan.

Mặt khác, Thượng Cổ Thiên Đình phi thăng, là hắn mở ra một phiến thiên địa, hay là thật tồn tại vị diện cao hơn ba ngàn thiên địa?

Khương Trường Sinh suy nghĩ Cực Cảnh, Cực Cảnh cũng không thích hợp phàm linh sinh tồn. Chờ một chút, Tiên Đế chẳng lẽ chính là Khai Quang Thánh Võ cảnh? Đi đến Tiên Đế sẽ phi thăng đến Cực Cảnh.

Khương Trường Sinh càng nghĩ càng thấy có khả năng. Khương Tẩm tựa hồ bị kích động, tiếp tục nghi vấn, chửi rủa thần thoại Khương tộc. Khương Trường Sinh đột nhiên cảm thấy Khương tộc bây giờ cực kỳ giống Thần Võ giới, chủ trương trật tự chính nghĩa, lại khó nén thủ đoạn xấu xí. Quả nhiên là Thiên Đạo luân hồi.

Khương Trường Sinh cắt ngang Khương Tẩm đang thao thao bất tuyệt, hỏi:

- Vạn đạo thế gian là bao lâu trước kia, bây giờ còn có Võ đạo tồn tại không?

Khương Tầm ngẩn người, kinh ngạc nhìn về phía Khương Trường Sinh, ngữ khí cổ quái nói:

- Vạn đạo thế gian? Đó là cái gì? Ta chưa từng nghe tới, đến mức Võ đạo, tự nhiên tồn tại, bất quá võ đạo là phương thức tu hành của phàm phu tục tử.