Chương 1031 Đạo Tổ chiến Võ Tổ (1)
Diệp tộc lão tổ nghe Diệp Chiến trả lời mà nghẹn lại, đúng vậy, nếu như một người sống được càng lâu hơn cả thế gia vọng tộc, hắn cần gì phải sáng lập thế gia vọng tộc?
Chẳng lẽ hành động lúc đầu của ta là sai?
Diệp tộc lão tổ xem qua một đời dài đằng đẵng của mình, từ khi sáng lập Diệp tộc, hắn đã khóa chặt với Diệp tộc, đời đời kiếp kiếp suy nghĩ vì Diệp tộc, bồi dưỡng thiên kiêu, tính toán, có bao nhiêu thiên kiêu Diệp tộc bởi vì hùng tâm của hắn mà chết.
Thấy vẻ mặt lão tổ trở nên ảm đạm, Diệp Chiến không đành lòng, mở miệng an ủi.
- Ta lại không phải không có dòng dõi, cùng lắm thì ta để Thanh Chi dẫn bọn hắn đi tới Thiên Giới, lại sáng tạo Diệp tộc, chỉ là ta thật không muốn làm những việc vặt này, ta chỉ muốn tu tiên, sớm ngày đi đến cảnh giới Thái Ất kia.
Nhắc đến Thái Ất cảnh, trong mắt của hắn tràn đầy vẻ hướng tới, đây là cảnh giới tu tiên tối cao mà Đạo Tổ trước mắt công bố cho mọi người, nhưng tất cả mọi người rõ ràng Thái Ất cảnh tuyệt không phải đỉnh điểm, nhưng Thái Ất cảnh sẽ nhảy ra tam giới, không ở vào trong ngũ hành, làm một trong những người dẫn đầu bậc thang tu tiên trong số các Tu Tiên giả, hắn cũng không muốn lạc hậu.
Hắn, Lữ Thần Châu nương tựa theo công lực cảnh giới võ đạo cao, lại thêm thiên tư tu tiên không tệ, trong quá trình tu hành, Võ Nguyên có thể nhanh chóng chuyển hóa thành pháp lực, gần với Thiên Đế.
Thất Minh Vương bởi vì tu tiên muộn, tạm thời lạc hậu hơn bọn hắn.
Đưa mắt toàn bộ Côn Luân giới, Diệp Chiến cảm thấy chỉ có Thiên Đế, Lữ Thần Châu cùng với tồn tại trong Tử Tiêu cung có thể vượt qua hắn, dù cho là Vong Trần đại tiên, hắn cũng có lòng tin, một trận chiến trước đó với Vong Trần đại tiên, hắn không có hoàn toàn sử dụng Niết Bàn Chí Nguyên Công.
Diệp tộc lão tổ nghe xong, vẻ mặt hòa hoãn, trong lòng của hắn cảm khái vạn phần.
Thời đại quả thật đã thay đổi.
Thời đại Võ đạo, võ giả ngoại trừ truy cầu lực lượng, chính là truy cầu quyền lực mà Tu Tiên giả thì truy cầu về trường sinh mới là lớn nhất.
Dù cho là Võ đạo, cũng không có tồn tại vĩnh hằng bất tử, còn dạng hồn thể như hắn là bị nguyền rủa, sống không bằng chết, ngay cả tư cách đầu thai cũng không có, càng không thể lại tiếp tục mạnh lên.
- Thôi, vậy ngươi cứ cố gắng tu luyện đi, Côn Luân giới có Địa Tiên chi tổ, Thiên Giới chưa hẳn không có, thành tựu Địa Tiên chi tổ là sẽ được chí bảo của Đạo Tổ, cũng đừng bỏ lỡ.
Diệp tộc lão tổ thở dài một hơi, nghiêm túc nói.
Diệp Chiến gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ phấn khỏi.
Chí bảo của Đạo Tổ, ai không muốn?
Thiên Đế có Xạ Nhật thần cung, Trân Nguyên đại tiên là Thiên Địa bảo giám, Tuyên Đạo Thiên Tử thì Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm Trận, không khỏi đều là chí bảo danh chấn tam giới.
Hai người bọn họ nói chuyện chẳng qua là một ảnh thu nhỏ trong Thần Du đại thiên địa, không biết có bao nhiêu tín đồ đang thảo luận chuyện Thiên Giới, còn muốn náo nhiệt nếu so với lúc trước Địa Tiên chi tổ náo ra động tĩnh.
Thiên Đình tích cực trù bị chuyện về Thiên Giới, nhưng việc này không thể nóng vội, ý định ban đầu là lôi kéo thế lực khắp nơi cho nên trù bị thời gian thật dài.
Khương Trường Sinh cũng sẽ không chờ đợi, hắn lần nữa tiến vào trạng thái bế quan tu luyện.
Trước mắt hắn đã bước vào Nhân Quả chi đạo, Luân Hồi chi đạo, Nhân Quả chi đạo được cho là tiểu thành, nhưng Luân Hồi chi đạo còn đang trong tìm tòi, cho nên hắn hiện tại muốn chuyên tâm tìm hiểu Luân Hồi chi đạo, để Luân Hồi chi đạo cân bằng với Nhân Quả chi đạo, lại đọc lướt qua Vận Mệnh chi đạo.
Thất Thập Nhị Phá Thiên Châu trôi nổi ở trước mặt Khương Trường Sinh, một hạt châu trong đó lập loè hào quang, chính là hạt châu ẩn chứa lực lượng của vận mệnh.
Thất Thập Nhị Phá Thiên Châu ẩn chứa bảy mươi hai loại lực lượng quy tắc, ở trong đó vừa rồi bao hàm cả lực lượng luân hồi, dù sao lực lượng luân hồi là một trong những quy tắc cơ sở tạo thành thiên địa.
Bạch Kỳ ngồi ở bên cạnh Mộ Linh Lạc, nhìn Khương Trường Sinh đang tu luyện phương xa, muốn nói lại thôi.
Nàng không dám quấy nhiễu Khương Trường Sinh tu luyện, chỉ có thể chờ đợi ở bên cạnh Mộ Linh Lạc.
- Giữa bọn hắn đến cùng xảy ra chuyện gì, trước kia Mộ Linh Lạc cũng không có bế quan như vậy, không phải chủ nhân truyền riêng thần công nào đó chứ? Chẳng lẽ có tuyệt học tu tiên mạnh hơn cr Kim Đan Đại Đạo?
Đấy lòng Bạch Kỳ tràn đầy tò mò, nàng sở dĩ không thích bế quan, chủ yếu là tư chất bình thường, nhận thức không thấy niềm vui thú khi nhanh chóng mạnh lên, cho nên nàng càng hưởng thụ niềm vui thú do quyền lực, địa vị mang tới siêu nhiên.
Trong lúc nàng lo lắng chờ đợi, giọng nói của Mộ Linh Lạc vang lên:
- Chuyện Thiên Giới còn chưa định ra, ngươi chớ có vội vàng, Trường Sinh ca ca chỉ xác định muốn khai sáng Thiên Giới mà thôi.
Bạch Kỳ nghe xong, lúc này mới thở dài một hơi, nếu còn chưa định ra, nàng tự nhiên không vội.
- Thiên Giới lớn bao nhiêu? So Côn Luân giới thì như thế nào? Là sáng lập Thiên Đình mới, hay là Thiên Đình tiếp quản?
Bạch Kỳ ôm cánh tay Mộ Linh Lạc, dịu dàng hỏi.
Mộ Linh Lạc bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng không biết, ngươi nha ngươi nha, Thiên Giới có lẽ cách Côn Luân giới rất xa, ngươi bỏ được rời khỏi Tử Tiêu cung?
Bạch Kỳ cười nói:
- Ta tự nhiên không nỡ bỏ, đây không phải sớm tìm hiểu chút tin tức, mưu tính cho người phía dưới à, nhiều một chút cơ sở ngẩm, cũng tiện trợ giúp chủ nhân bảo hộ chúng sinh tốt hơn.
Mộ Linh Lạc lắc đầu bật cười.
- Đúng rồi, Tuyên Đạo Thiên Tử sắp nhất thống thiên hạ, ngươi nói Thiên Đế sẽ phong hắn làm Thiên Hoàng hay không?
Bạch Kỳ hỏi ngược lại.
Mộ Linh Lạc lườm nàng một cái, nói:
- Ngươi đến giúp hắn nói chuyện?
Bạch Kỳ cười nói:
- Sao có thể là giúp nói chuyện, chủ nhân đã đáp ứng hắn, chẳng qua là chủ nhân hàng năm bế quan, nếu Thiên Đế phong cho Tuyên Đạo Thiên Tử chức vị khác, vậy cũng không đẹp.
Vị trí Tam Hoàng cao hơn Tứ Cực đại đế, Tử Vi đại để đối mặt nhi tử có địa vị càng cao hơn mình, trong lòng có cân bằng?
Thiên Đế đối mặt cháu trai có công tích ở nhân gian cao hơn mình, có thể uỷ quyền?