Chương 1039 Ngàn vạn năm, Vị Lai phật tổ (1)
Đi thôi, đạo hữu, xem ra ngươi có rất nhiều lời muốn nói với ta, ta cũng thế.
Tiêu Hòa nương nương nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh mỉm cười nói, điều này khiến hai vị tiên tử bên cạnh nàng rất tò mò về Khương Trường Sinh, người ở xung quanh bốn phương tám hướng cũng quăng tới rất nhiều ánh mắt dò xét Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh gật đầu, cùng Tiêu Hòa nương nương sóng vai mà đi, hai vị tiên tử thì lui lại một bước.
Cũng không biết hiện thời là năm nào, cách thời điểm bọn họ lần trước gặp nhau đã trôi qua bao nhiêu năm, xem khí chất của Tiêu Hòa nương nương biến hóa, chỉ sợ thời gian đã rất lâu rồi.
Địa Tàng đại tôn từng nói, Côn Luân giáo chủ, Huyền Đề tổ sư, Tiểu Hòa tiên tử, trong ba vị đó có người mất trong tuế nguyệt lâu dài.
Nếu không phải Tiêu Hòa tiên tử, thì là ai?
Mặc dù Khương Trường Sinh không có trao đổi quá thân mật cùng hai vị cao nhân đắc đạo trước, nhưng nghĩ đến tồn tại tu đạo siêu nhiên thoát tục như vậy theo không kịp tuế nguyệt, trong lòng khó tránh khỏi hơi xúc động.
Chẳng qua là.
Khương Trường Sinh liếc nhìn Tiêu Hòa nương nương, thầm nghĩ:
- Không phải nàng, cũng rất tốt.
Trong mấy lần đạo thống phản thần, hắn và Tiêu Hòa nương nương gặp nhau nhiều nhất lần, trước đó nghe Tiêu Hòa nương nương giảng đạo, hắn cảm nhận được chân nghĩa của nhân quả, nhìn hắn nửa đời tuế nguyệt, càng làm cho quan hệ của hai người gần nhau hơn.
Tiêu Hòa nương nương cười nói:
- Ta rất có sâu xa với chủ nhân của đạo tràng này, đến lúc đó ngươi cứ đi theo bên cạnh ta nghe đạo đi, cũng có thể ở gần một chút.
- Đa tạ nương nương.
་
- Ta vẫn hi vọng nghe người xưng ta là đạo hữu.
- Thế thì đa tạ đạo hữu.
་
Bốn mắt hai người chạm vào nhau, đều cười một tiếng, mặc dù đã mất trong tuế nguyệt, cảnh còn người mất, hai người đi cùng một chỗ, lại giống như thật lâu xa xôi trước đây, bình đẳng lại thân thiết.
Đi theo bên cạnh Tiêu Hòa nương nương, Khương Trường Sinh rất được quan tâm, bất quá hắn cũng không thèm để ý, ngược lại hắn không thuộc về thời đại này, sau khi giảng đạo kết thúc liền sẽ rời khỏi.
Theo biển mây đi đến, ven đường, Khương Trường Sinh cảm nhận được rất nhiều khí tức mạnh mẽ, thậm chí có tồn tại mà hắn đều nhìn không thấu, hơn nữa còn không ít.
- Tựa hồ mỗi một lần đạo thống phản thần thì cảm thụ sẽ càng thêm chân thật, chẳng lẽ có quan hệ với giá trị đạo thống nhân quả đã tiêu hao?
Khương Trường Sinh yên lặng suy tư, lần này, hắn giống như tự mình đi vào thời đại Cổ Tiên đạo.
Một đường tiến lên, bọn hắn xuyên qua từng cung điện vĩ ngạn, đi vào trên một mảnh biển mây to lớn, trên biển mây được từng vòng từng vòng tầng mây bao quanh, trên tầng mây mỗi một tầng đều có bồ đoàn, đã có Cầu Đạo giả an vị trên đó.
Nơi này chính là đạo tràng.
Chính bắc đạo tràng mới có một mảnh tầng mây độc lập, ngăn cách hai bên tầng mây kết nối, phía trên đơn độc một toà sen màu vàng.
Khương Trường Sinh đi theo Tiêu Hòa nương nương đi đến gần toà sen màu vàng ngồi xuống, hắn an vị ở bên cạnh Tiêu Hòa nương nương, mà hai vị tiên tử thì ngồi sau lưng bọn họ.
- Xin hỏi đạo hữu, chúng ta đã bao lâu không thấy?
Khương Trường Sinh nhịn không được nói ra lời này, cũng làm cho hai vị tiên tử đằng sau khẽ động tâm thần, các nàng quá hiếu kỳ về Khương Trường Sinh.
Từ khi các nàng nhận biết Tiêu Hòa nương nương, chưa từng thấy qua nàng hiện ra nét mặt tươi cười cho bất kỳ vị nào nam tử nào, nhất là người này cũng không tính quá mạnh.
Tiêu Hòa nương nương nhìn phía trước nói:
- Tính toán ra, đã có một ngàn hai trăm vạn năm.
Vừa dứt lời, Khương Trường Sinh động dung, hai vị tiên tử càng kinh ngạc.
Một ngàn hai trăm vạn năm?
Các nàng vô ý thức nhìn về phía Khương Trường Sinh, chẳng lẽ người này có nền tảng rất lớn?
Khương Trường Sinh cảm khái nói:
- Thật là lâu.
Tiêu Hòa nương nương vượt qua một ngàn hai trăm vạn năm, mà hắn chẳng qua mới đi qua hơn hai nghìn năm.
Khương Trường Sinh rất tò mò trong năm tháng dài đằng đẵng, Tiêu Hòa nương nương đã trải qua cái gì, chẳng qua là đang ở trong, hắn không tiện hỏi thăm.
- Trường Sinh đạo hữu.
Một tiếng gọi vui mừng truyền đến, Khương Trường Sinh quay đầu nhìn lại, phát hiện Thiếu Hạo mang theo một nam tử bay tới, giống như lần trước gặp nhau, Thiếu Hạo thiếu đi hăng hái của người trẻ tuổi, tướng mạo đầy tang thương, càng lộ ra vẻ trầm ổn.
Hai người Thiếu Hạo tới trước mặt Tiêu Hòa nương nương, sau khi cung kính hành lễ mới đi đến bên cạnh Khương Trường Sinh.
- Ba trăm vạn năm không thấy, đạo hữu quả thật làm ta cực kỳ tưởng niệm.
- A.
Thiếu Hạo cảm khái nói, ánh mắt nam tử phía sau hắn đầy sắc bén, đang đánh giá Khương Trường Sinh.
- Hình Thiên đạo hữu đâu, lần này có không đến đây?
Khương Trường Sinh mở miệng hỏi, ba người lần trước gặp nhau giống như đang ở ngay hôm qua, lần giảng đạo kia, bọn hắn chung đụng hết sức vui sướng.
- Hừ, biết rõ còn cố hỏi.
Nam tử sau lưng Thiếu Hạo hừ lạnh nói, ngữ khí rất không khách khí.
- Im miệng, Đế Khốc, nơi này cũng không có phần cho ngươi nói chuyện.
Thiếu Hạo lạnh lùng nói, hắn trừng mắt nhìn Đế Khốc, đối phương bĩu môi, không lên tiếng nữa.
Thiếu Hạo một lần nữa nhìn về phía Khương Trường Sinh, bất đắc dĩ nói:
- Xem ra đạo hữu không biết, Hình Thiên và phụ thân ta tranh đoạt vị trí Thiên Đế, bị chém đầu, bây giờ bị trấn áp ở bên trong Trần Hư.
Khương Trường Sinh nhíu mày, hắn từng đọc qua truyền thuyết thần thoại này ở kiếp trước, không ngờ tình thế trong thần thoại lại xuất hiện.
- Không nhắc tới hắn, đạo hữu biến mất ba trăm vạn năm, lại là đi đâu?
Thiếu Hạo nói sang chuyện khác hỏi, trên mặt lần nữa lộ ra nụ cười thân thiện.
Khương Trường Sinh trả lời:
- Đi trong hư không
- Hư không? Thiên ngoại, đạo hữu quả nhiên không đơn giản.
Thiếu Hạo tán thán nói, ngay cả Đế Khốc sau lưng đều ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Cố nhân gặp nhau, tự nhiên có rất nhiều lời muốn nói, bất quá nơi này là đạo tràng, bên cạnh còn có Tiêu Hòa nương nương, Thiếu Hạo không dám quấy nhiễu, không có trò chuyện quá lâu liền cáo từ.
Tiêu Hòa nương nương ý vị thâm trường nói:
- Không ngờ đạo hữu đã trở lại qua tại ba trăm vạn năm trước, lại không tới gặp vị cố nhân như ta đây.