← Quay lại trang sách

Chương 1055 Võ đạo lực lượng, Thiên kinh hoảng (1)

Võ Tổ bị Đạo Tổ giết chết.

Vẻ mặt Thanh Lam Thiên không thay đổi nói, giống như đang nói một việc nhỏ không đáng để ý.

Vừa dứt lời, cả điện xôn xao.

- Làm sao có thể, Đạo Tổ mạnh hơn Võ Tổ?

- Cảnh giới của bọn hắn sao mà cao, mong muốn thần không biết quỷ không hay tru diệt lẫn nhau, chênh lệch cảnh giới tất nhiên rất lớn.

- Ý lời này của ngươi là, chẳng lẽ Đạo Tổ cũng là Thiên, mà lại là tồn tại cực kỳ cường đại trong Thiên?

- Trách không được Võ Tổ cùng Đạo Tổ hợp tác, là chúng ta trách lầm hắn.

Ai.

- Tiên đạo mạnh mẽ như thế, hi vọng Thiên có thể trừng phạt bọn hắn.

Những người nắm quyền Thần Võ giới bắt đầu nghị luận lên, có người đang tức giận hành động của Đạo Tổ, có người đang ai thán vận mệnh thê thảm của Võ Tổ, cũng có người kiêng kị Đạo Tổ.

Thái Thượng Côn Luân cũng không có kinh ngạc, trong lòng hắn, sớm đã cảm thấy Đạo Tổ mạnh hơn Võ Tổ.

Thanh Lam Thiên phẩy tay áo, nói:

- Chuẩn bị nghênh đón đại kiếp đi.

Nói xong, nàng liền biến mất ở trong đại điện.

Hoang nguyên mênh mông bát ngát, khói đen lượn lờ, che đậy hơn nửa thiên khung.

Vô số cỗ thi thể chồng chất thành một ngọn núi nhỏ, trên đỉnh thi sơn có một thân ảnh đang ngồi, chính là Khương Nghĩa, Thiên Đình ngân giáp trên người hắn đã nhuộm thành màu đen, như Ma Thần từ trên trời đi xuống nhân gian.

Phương xa, Khương Thiên Mệnh, Khương Thiên Sinh đứng sóng vai, nhìn Khương Nghĩa.

- Cái tên này thật không tầm thường, hắn mới bao nhiêu tuổi, đều đã bắt đầu trùng kích Thiên Tiên, trước đó ngay cả Chí Hư Triệt Võ đều không phải đối thủ của hắn.

Khương Thiên Sinh cảm khái từ đáy lòng nói, hắn tốt xấu gì cũng đã từng là đệ nhất thiên tài của Khương gia, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bị hậu bối vượt qua, chuẩn xác mà nói là người nhà họ Khương nhỏ tuổi hơn hắn vượt qua.

Khương Thiên Mệnh cười nói:

- Ta sớm đã thành thói quen, thiên phú bản thân đã không hợp thói thường, không sớm thì muộn vượt qua Thiên Đế, trở thành người thứ hai Khương tộc.

Khương tộc đệ nhất nhân, tự nhiên là Đạo Tổ.

Khương Thiên Sinh gật đầu, một mặt mong đợi nói:

- Thiên Đình mong muốn thống nhất Thiên Giới, hi vọng thật là sẽ đặt ở trên người hắn.

Ầm ầm.

Một hồi tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, lôi vân cuồn cuộn bỗng nhiên tụ tập, bao phủ thiên địa.

Khương Nghĩa mở mắt, ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt lộ ra một tia sát ý.

Khương Thiên Mệnh, Khương Thiên Sinh lúc này xuất ra pháp bảo của mình, chuẩn bị tác chiến.

- Khương Nghĩa, ngươi thật dễ tìm, nghe nói ngươi có thiên tư vô song, ngay cả Chí Hư Triệt Võ đều không phải đối thủ của ngươi, nếu lại để cho ngươi mạnh lên, chỉ sợ phía dưới mười vạn tuổi trong Thiên Giới sẽ không còn người nào có thể ngăn cản ngươi, hôm nay, nhất định để người hối hận có được thiên tư dạng này!

Một tiếng cười lạnh lùng cuồng vọng vang lên, Khương Nghĩa cũng không đáp lời, chỉ chậm rãi đứng dậy.

Hắn nâng tay phải lên, Đại Đạo Chi Nhãn trên trán mở ra, khói đen tràn ra ngưng tụ thành một thanh Cự Phủ màu đen, nằm trong tay hắn.

- Một trận chiến này, các ngươi đừng nhúng tay.

Khương Nghĩa lên tiếng, đây là nói cho hai người Khương Thiên Mệnh.

Khương Thiên Mệnh nhìn chằm chằm lôi vân ở chân trời, thấp giọng hỏi:

- Ta cược thời gian một nén nhang.

- Ta đây cược nửa nén nhang.

Khương Thiên Sinh nhếch miệng nói, tràn ngập chờ mong đối với trạn chiến đấu tiếp theo.

Một bên khác.

Côn Luân giới, Tam Thập Tam Trọng Thiên, trong Tử Tiêu cung.

Khương Trường Sinh thu hồi ánh mắt, căn cứ quan sát của hắn, vị Lục Dục Thiên thần bí kia đúng là mang một trái tim mong muốn tu hành Tiên đạo, đi vào Thiên Giới, hắn cũng chưa từng giết qua sinh mạng, thậm chí thỉnh thoảng sẽ chỉ bảo hậu bối mình gặp được.

Đương nhiên, còn cần quan sát thêm tâm tính của người này.

Khương Trường Sinh nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.

Hắn chuẩn bị lần nữa bế trường quan, trong Thiên Giới ngược lại có một phân thân của hắn ẩn núp, không sợ Thiên Giới xảy ra chuyện.

Nhưng hắn cảm giác vừa bế quan liền bị một cỗ khí tức cường đại quấy nhiễu.

Trên thực tế, hắn đã bế quan mấy chục năm, chẳng qua mấy chục năm này khiến cho hắn cảm giác chỉ là một chớp mắt.

Hắn mở mắt, nhấc mắt nhìn tới, lại không cách nào truy tìm đến cỗ khí tức kia, chuẩn xác mà nói không cách nào xác định, giống như toàn bộ Hư Không Vô Tận đều tràn ngập cỗ khí tức đáng sợ kia.

Hắn lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, hắn lúc này diễn toán người mạnh nhất trong phạm vi đã biết, giá trị hương hỏa vẫn như cũ là một trăm mười tám (118) thiên đạo giá trị hương hỏa.

Chưa từng xuất hiện cường giả mới, nhưng vì sao lại có khí tức làm cho hắn bất an như thế?

Là lượng kiếp tới, hay là vị Thương Thủy Thiên kia đang làm trò quỷ?

Khương Trường Sinh lúc này tản thần niệm ra, tìm kiếm bốn phía, dùng cảnh giới của hắn hôm nay, tốc độ thần niệm càn quét cực nhanh, lướt qua từng mảnh từng mảnh hư không.

Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, Thần Võ giới, Cực Cảnh.

Cũng không có bắt được đầu nguồn của cỗ khí tức không rõ ràng kia.

Khương Trường Sinh thu hồi thần niệm, hít sâu một hơi, chẳng biết tại sao, cỗ khí tức này mặc dù bao trùm Hư Không Vô Tận, nhưng hắn cảm thấy sẽ hướng về phía hắn mà tới.

Cho dù hướng về phía chúng sinh, hắn cũng sẽ gặp nạn.

Hắn không cách nào lại an tâm tu luyện, chỉ có thể chờ đợi.

- Phạm vi bao trùm như thế, tất nhiên có liên hệ nào đó đến nhân quả, hay là khí vận?

Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, hắn cẩn thận cảm thụ cỗ khí tức này. Một lát sau, hắn phân biệt ra được, là khí vận.

Nếu như là nhân quả, tất có lỗ thủng, chỉ có khí vận mới có thể bao trùm toàn bộ Hư Không Vô Tận.

Chờ chút!

Chẳng lẽ là khí vận của Võ đạo?

Khương Trường Sinh nheo mắt lại, nếu như là khí vận của võ đạo, người ra tay tất nhiên là đến từ Thần Võ giới, cũng chính là Thương Thủy Thiên.

Hắn không có bối rối, hắn ngược lại muốn xem xem Thần Võ giới sẽ dùng thủ đoạn gì.

Nếu như từ một trăm thiên đạo giá trị hương hỏa đến hai trăm thiên đạo giá trị hương hỏa là cảnh giới Thượng Phúc Thiên, vậy hắn hiện tại đã vượt qua Thượng Phúc Thiện.