Chương 1110 Hắn là Khương Huyền Niên (2)
Trong điện quanh quẩn tiếng thở dốc của hắn, âm thanh của hắn càng ngày càng nhỏ.
Nói xong lời cuối cùng, hắn tựa hồ không còn lực lượng.
- Đây là ý nghĩ của ngươi một người, hay là rất nhiều người…
Khương Tầm thở dài một hơi, hỏi.
Côn Luân chân nhân chậm rãi ngẩng đầu, cắn răng nói:
- Mẫu thân đã chết, Tam ca, Tứ tỷ, Thất ca cũng đã chết, bao nhiêu hậu bối vì tên Khương tộc, tre già măng mọc, phụ thân, ta vĩnh viễn quên không được cảnh Thất ca trước khi chết cầu cứu ta, bọn hắn sinh ở Khương tộc, không phải do bọn hắn quyết định, vì sao muốn để bọn hắn vì vinh dự của tiền bối mà đi chịu chết?
- Phụ thân, ngươi vì Khương tộc chinh chiến nhiều năm như vậy, tâm lực lao lực quá độ, bây giờ càng là thân dính ma độc, cần gì chứ, chư thiên vạn giới, nếu chúng ta mai danh ẩn tích, từ bỏ đi tranh đoạt chốn cũ của Khương tộc, Thiên Ma tộc chưa hẳn có thể tìm tới chúng ta.
Khương Tầm cười, cười đến bi thương.
- Chưa hẳn? Vậy thì xem đi, trốn ở đó, nhìn một chút Thiên Ma có có thể đuổi tới chúng ta hay không.
- Phụ thân, ta.
- Đi xuống đi, ta xác thực mệt mỏi.
Côn Luân chân nhân nghe nói như thế, thở dài một hơi, đứng dậy hành lễ, sau đó quay người rời khỏi, đại điện lâm vào trong yên lặng.
Trong năm tháng sau này, Khương Trường Sinh nghiên cứu Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân, bốn người Khương Linh tình cờ tới bái phỏng hắn, thời gian khác, hắn đều dùng cho việc tu hành, thậm chí có lúc sẽ quên mình đang ở tương lai.
Hắn lý giải về Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân càng ngày càng sâu, phát hiện mình coi thường Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân.
Dù cho là phàm thai, sơ bộ bước vào Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân, hắn đã bắt đầu cảm nhận được lực lượng quy tắc tồn tại.
Vội vàng sau năm mươi năm, Khương Trường Sinh đã có thể mượn dùng lực lượng quy tắc thối luyện Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân.
Trong phòng.
Khương Trường Sinh mở mắt, mặt lộ vẻ vẻ hài lòng.
- Không ngờ phàm thai tu luyện Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân cũng có ưu thế.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, có lẽ phàm thai là một tờ giấy trắng, có thể tùy ý bổ sung màu sắc, hắn hiện tại cảm thụ lực lượng quy tắc, lại càng dễ cảm thụ hơn nếu so với trạng thái bản tôn tu luyện ở cùng thời kỳ.
Năm mươi năm trôi qua, hắn vẫn như cũ là bộ dáng mười bảy mười tám tuổi.
Suy nghĩ của hắn kéo về hiện thực, thời gian đợi trong tương lai lần này vượt xa trước đó, mặc dù hắn xác định trở lại thân thể bản tôn chẳng qua mới trôi qua mấy tức thời gian, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình nên hành động.
Cũng không thể ở đây tu hành vạn năm, đi đến tu vi của bản tôn, lại đi giải quyết phiền toái hiện tại.
Căn cứ lần trước tương lai trải qua, hắn không cần tự mình ra tay, tựa như đối mặt Khương Tầm, hắn chẳng qua chỉ cần dẫn dắt ra tác dụng.
Đối với điểm này, hắn đã thấy rõ, vô luận đang đi qua, hay là trong tương lai, hắn cũng chỉ là ý thức phụ thể, cũng không phải là xuyên qua thật, xuyên qua thời không, một khi dính nhân quả, liền sẽ phải gánh chịu thời không cắn trả, hắn suy đoán, chỉ cần hắn chuẩn bị ra tay, hắn sẽ bị ép trở lại hiện thực.
Lần trước độ kiếp, vị thiên kiêu Đế mạch kia đột kích, dựa theo nhân quả, nếu Khương Trường Sinh còn giữ, tất sẽ bị hắn động thủ, cho nên sớm đưa tiễn hắn.
Ngoại trừ giải quyết phương án trở về ra, Khương Trường Sinh cũng cân nhắc đến cha mẹ thân thể hiện tại, nếu như hắn thật sự là phụ thân, cũng không thể một mực chiếm lấy, đối phương vẫn phải báo hiếu cho cha mẹ, dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán của hắn, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Một bộ Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân, đủ để cho cỗ thân thể này sau này có tư cách vấn đỉnh Tu Tiên giới.
Khương Trường Sinh đứng dậy, đi ra khỏi cửa phòng.
Ánh nắng rơi xuống, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một lão giả đang ngồi trong sân, đang ngồi ở bên cạnh ao nhỏ ngẩn người.
Nhìn bóng lưng còng xuống của đối phương, Khương Trường Sinh liếc mắt đã nhìn ra thân phận của hắn.
- Ngươi già rồi, hơn nữa thoạt nhìn rất mệt mỏi.
- Khương Trường Sinh mở miệng nói.
Vừa dứt lời, toàn thân Khương Tầm run lên, hắn đứng dậy, thận trọng quay đầu ra nhìn, khi hắn thấy rõ khuôn mặt Khương Trường Sinh, hắn không khỏi động dung, hốc mắt cấp tốc đỏ hồng, hắn run run rẩy rẩy đi tới trước mặt Khương Trường Sinh.
Bịch một tiếng.
Khương Tẩm quỳ trên mặt đất, cắn răng nói:
- Tiền bối, ta thẹn với Khương tộc, thẹn với ngài.
Khương Trường Sinh nói:
- Ngồi xuống nói chuyện đi.
Hắn đi đến ngồi vào bên cạnh chỗ bàn đá trong viện, Khương Tầm đứng dậy theo, hai người ngồi đối diện.
Nhìn gương mặt Khương Trường Sinh giống y như trong trí nhớ, trong lòng Khương Tầm cảm khái vạn phần.
- Tiền bối, ngài giống như năm đó, ta từng tìm kiếm ngài khắp nơi, đi khắp Đế mạch, chi mạch, cũng không có tìm được ngài, không ngờ ngài vậy mà đầu thai đến trên người hậu bối của Khương tộc.
Khương Tầm mở miệng nói, ngữ khí sụt sịt.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Lúc trước ta ra đi, ngoại trừ ngươi và vị thiên kiêu Đế mạch kia, còn có một người ra tay, ngươi về sau có từng gặp lại hắn?
Khương Tầm cau mày nói:
- Chưa từng gặp qua, ta còn tưởng rằng là mạch chủ Đế mạch ra tay, nhưng ta sau này hỏi qua, cũng không phải hắn, chẳng lẽ tiền bối nhận biết vị kia?
Khương Trường Sinh cười cười, nói:
- Tốt, không nói chuyện trước kia, nói một chút hiện tại, nói cho ta biết, tình huống vị Thiên Ma kia.
Khương Tầm nghe xong, lập tức xúc động, hắn suy đoán vị tiền bối này tất là người phi thăng Thiên Đình, mỗi khi hắn đứng trước tuyệt cảnh liền xuống trợ giúp hắn giải trừ khốn cảnh, lần trước truyền cho hắn thần thông, lần này tất có thể giúp hắn giải quyết Thiên Ma chi kiếp, phục hưng Khương tộc.
Trong lòng hắn đã có đáp án.
Vị tiền bối này tất nhiên là vị kia.
Tiên tổ nhất mạch của bọn hắn.
Tiên Đế Khương Huyền Niên.