Chương 1118 Cấm Ngục, Tự Tại Thiên mạnh mẽ (2)
Đáng chết, quả nhiên không trở về được, ngay cả Đạo Tổ đều không thể cảm nhận được ta kêu gọi.
Mặt mũi Thiên Cơ huyền lão tràn đầy vẻ tuyệt vọng, trước đó tại Thông U Chi Hải tiến vào Thần Du đại thiên địa, dẫn đến trong lòng hắn tràn đầy sự mong đợi về Đạo Tổ, cho rằng mình mặc dù ở chỗ này, cũng có thể liên hệ đến Đạo Tổ, nhưng hiện thực tàn khốc.
Ở trong đây, hắn vào không được Thần Du đại thiên địa, cũng không liên lạc được Đạo Tổ, hắn như cô hồn dã quỷ, du đãng tại chỗ không người, vô tận cô độc, tuyệt vọng, lo lắng quanh quẩn trong lòng hắn.
Hắn không biết nên như thế nào rời khỏi nơi này, càng đáng chết hơn chính là hắn đều đã ở tuyệt cảnh, trong lòng lại nhịn không được lo lắng cho Khương Nghĩa tiểu tử kia.
Bọn hắn không có tình thầy trò, càng không tình huyết thồng, sao mình lại luân hãm?
Thiên Cơ huyền lão nhớ lại quá khứ của mình cùng Khương Nghĩa, hắn cũng nói không rõ ràng, có lẽ bởi vì Khương Nghĩa tích cực mời hắn vào Tiên đạo, cũng hoặc là tháng ngày hai người dắt tay xông xáo làm hắn khó quên kia.
Theo suy nghĩ bị Khương Nghĩa lôi đi, tốc độ Thiên Cơ huyền lão phi hành càng ngày càng chậm, dần dần, thân hình của hắn bắt đầu giảm xuống, xuyên qua tầng tầng sương mù dày đặc, hắn rơi vào trên mặt đất một mảnh tựa như sa mạc.
Hai chân cắm vào trong đất cát xốp, thân thể chậm rãi chìm xuống, mà hắn không có chút nào phát giác, ánh mắt đã mất đi thần thái.
- Ta đây.
Một âm thanh bỗng nhiên vang lên trong lòng Thiên Cơ huyền lão, ngữ khí bình thản, âm thanh không lớn, nhưng một giây sau, Thiên Cơ huyền lão trừng to mắt, cả người như bừng tỉnh từ trong mộng, hắn lập tức vọt lên, thoát khỏi đất cát.
Hắn lơ lửng giữa không trung, há mồm thở dốc, giống như vừa trốn qua một kiếp, hắn quay đầu nhìn xuống đất cát phía dưới, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Hắn lấy lại tinh thần, cố nén xúc động, trong lòng hỏi:
- Đạo Tổ?
- Chuyện gì?
Lần nữa nghe được âm thanh của Đạo Tổ, kích động trong lòng Thiên Cơ huyền lão hóa thành cảm động, hắn nỗ lực bình phục cảm xúc.
Đợi hắn tỉnh táo lại, sau đó kể ra khốn cảnh của mình.
Có tồn tại cường đại để mắt tới Khương Nghĩa, hắn vì bảo vệ Khương Nghĩa, thi triển tuyệt học của mình, hi sinh chính mình, đổi lấy một chút hi vọng sống cho Khương Nghĩa.
Tuyệt học của hắn tên Thiên Cơ thần lục, huyết tế thân thể, hồn vào Thiên Cơ, chạy thoát, tu vi càng cao, sau khi huyết tế, kiếp sau sẽ có thiên tư càng cao, nhưng mỗi một lần huyết tế đều sẽ trôi qua bộ phận trí nhớ, trong năm tháng dài đằng đẵng, hắn sẽ dựa vào Thiên Cơ thần lục đi đến độ cao hôm nay.
Lần này, hồn phách của hắn đi tới Cấm Ngục.
Cấm Ngục, là hư không độc lập như Thông U Chi Hải, có truyền thuyết đầu nguồn luân hồi, Thiên Cơ huyền lão cũng không phải lần đầu tiên tới, nhưng lần này, hắn phát hiện mình không thể rời khỏi.
Khương Trường Sinh nghe xong, không có hứng thú về tồn tại đuổi bắt Khương Nghĩa, cũng không có hứng thú về Cấm Ngục, hắn chỉ cảm thấy hứng thú về Thiên Cơ Thần Lục.
Huyết tế thân thể, đổi lấy trí nhớ, kiếp sau mạnh hơn, mà lại không phải quên kiếp trước luân hồi, chẳng qua tổn thất bộ phận trí nhớ giáng sinh.
Công pháp này rất mạnh, ít nhất để Khương Trường Sinh thấy mới lạ.
- Đạo Tổ, ngài có thể cứu ta ra ngoài hay không?
Thiên Cơ huyền lão thận trọng nói, rõ ràng hắn giúp Đạo Tổ chiếu cố Khương Nghĩa, nhưng khi đưa ra thỉnh cầu này, hắn vẫn hết sức khó chịu, hắn sợ bị Đạo Tổ coi thường.
Sau đó hắn càng thêm không yên, bởi vì hắn không có đạt nghe Đạo Tổ trả lời mình.
Tâm hắn chìm vào đáy cốc.
Trước kia ở trong hư không, hắn đã từng đầu nhập vào lực lượng võ đạo, nhưng theo hắn không cách nào lại tiến bộ, hắn liền bị ném bỏ.
Tuy Thiên Cơ thần lục của Thiên Cơ huyền lão mạnh mẽ, nhưng bỏ mình luân hồi cũng không dễ chịu, mà quá trình một lần nữa luyện công vô cùng buồn tẻ, hắn đã mệt mỏi, nhất là sau khi mỗi lần huyết tế, hắn đều đi quên rất nhiều trí nhớ, cảm giác này thật không tốt.
Ngay lúc Thiên Cơ huyền lão suy nghĩ lung tung, hắn bỗng nhiên nhìn thấy trong bóng tối phía trước hiện một tia kim quang, cấp tốc biến lớn, chuẩn xác mà nói, là đang chạy nhanh đến về phía hắn.
Hắn lập tức khẩn trương, hắn hiện tại ở trạng thái này không có chút năng lực chiến đấu, hắn vô ý thức muốn chạy, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh.
Hắn vừa quay người, bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, trừng to mắt.
Kim quang cấp tốc lao đến trước mặt hắn, hiện ra đường nét của Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, trên thần tọa có một thân ảnh đang ngồi, là người mà hắn trọn đời khó quên, ít nhất lần này huyết tế cũng không có quên.
- Đạo... Đạo Tổ…
Thiên Cơ huyền lão run giọng nói, mừng rỡ như điên.
Khương Trường Sinh nhìn xuống hắn, nói:
- Thiên Cơ thần lục còn có thể tự động diễn hóa thân thể? Cũng không phải là đầu thai?
Thiên Cơ huyền lão nói ngay:
- Không sai, do hồn thể dẫn đến máu thịt, do lực lượng Thiên Cơ chủ đạo, nếu ngài cảm thấy hứng thú, ta nguyện ý viết Thiên Cơ thần lục ra tặng cho ngài.
Khương Trường Sinh cũng không có từ chối, đưa tay thi triển Chưởng Trung Càn Khôn, thu Thiên Cơ huyền lão vào trong lòng bàn tay, bàn tay của hắn mở ra, cũng không có để Thiên Cơ huyền lão mất đi ánh mắt.
Thiên Cơ huyền lão không có bối rối, ngược lại hết sức phấn chấn, hắn ngẩng đầu hỏi:
- Đạo Tổ, ngài như thế nào tìm tới Cấm Ngục? Dù cho Thần Võ giới cũng không cách nào bước chân đến nơi này.