Chương 1146 Bỉ Ngạn phật nhai, thủy tổ vạn Phật (1)
Hắn đưa ra nhiều ý chí như vậy, nhưng chưa từng có ý chí đi vào chỗ như vậy.
Một đường tiến lên, Khương Trường Sinh dần dần nghe được tiếng niệm kinh, mà lại không chỉ là một người.
Phật Đạo?
Khương Trường Sinh yên lặng suy đoán, trong đạo thống phản thần trước đó, hắn đi qua Tây Thiên, thu hoạch to lớn, cho nên hắn cũng tràn ngập chờ mong về Phật Đạo.
Vị Vị Lai phật tổ kia ít nhất cũng là tồn tại Đại La, nói rõ Phật Đạo đã từng cực kỳ cường đại.
Nói ra, Khương Trường Sinh cảm thấy Phật Đạo tràn ngập bí ẩn, Võ đạo cũng có cái bóng của Phật, nhưng chỉ tồn tại ở Hạ Giới, trong ba ngàn thiên địa lại không có, duy nhất biết được chính là Thái Sơ phật tổ, nhưng Phật Đạo của hắn chính là đạo thống Đại Đạo.
Hắn có loại dự cảm, Phật Đạo đã từng hưng thịnh qua, mà lại có thể là sau khi Tiên đạo yên diệt lại quật khởi hùng bá Hư Không Vô Tận, nếu không thì vì sao Tiên đạo lưu lại ít ấn ký như vậy, chỉ có một khái niệm tiên thần mơ hồ, mà Phật Đạo lại có rất nhiều phương pháp tu hành lưu truyền tới nay, thậm chí ảnh hưởng đến Võ đạo.
Rất nhanh, Khương Trường Sinh thấy được đạo tràng.
Sâu trong tinh không, vệt sáng màu vàng lóng lánh, một tôn kim phật vĩ ngạn xếp bằng ở phía trên Kim Liên, còn muốn khổng lồ hơn tinh vân, thần thánh mà vĩ ngạn, trước mặt hắn có từng dãy Phật Đà đang ngồi, lít nha lít nhít, nhiều vô số kể, như một phương Phật Quốc ở đây.
Khương Trường Sinh đột nhiên suy nghĩ đến những cái hoa sen trước đó thấy tại Bồ Đề Phật Hải của Tây Thiên, một hoa một đại thế giới, đó là thần thông như thế nào mới có thể giấu nhiều đại thiên địa như vậy ở trong một cái ao.
Khi Khương Trường Sinh lại gần, ngàn tỉ tiếng niệm kinh hơi ngừng, những Phật Đà kia cũng không quay đầu, vẫn như cũ đưa lưng về phía Khương Trường Sinh, mặt hướng đến Phật Tổ của bọn hắn.
- Người hữu duyên, rốt cuộc đã đến.
Một đạo âm thanh to lớn mà uy nghiêm vang lên, khiến cho trong lòng Khương Trường Sinh kinh ngạc.
Chẳng lẽ đạo tràng mới này chỉ có hắn một người là kẻ nghe đạo từ ngoài đến?
Khương Trường Sinh tiếp tục đi tới, khi hắn tiến vào phạm vi kim quang, phía trước trống rỗng xuất hiện một tòa sen, hắn không do dự, trực tiếp ngồi xuống trên đó.
Ngay sau đó, hắn thấy bên cạnh lại xuất hiện hai tòa sen, cùng hắn cách xa nhau mười trượng, ý vị này còn có hai vị Cầu Đạo giả.
Tiếng niệm kinh lần nữa vang lên, ngàn tỉ Phật Đà niệm kinh, sao mà hùng vĩ, âm thanh hội tụ vào một chỗ, to đến cực điểm, rung khắp linh hồn.
Mà lấy tu vi Khương Trường Sinh nghe được, đều bị dẫn ra muốn đi vào trạng thái vong ngã, cũng may hắn kịp thời ổn định đạo tâm.
- âm thanh như vậy mà dùng để truyền đạo, xác thực mỹ diệu, nhưng nếu là dùng tới đối địch, cũng rất khủng bố.
Khương Trường Sinh nhấc mắt nhìn tới, ánh mắt rơi vào trên tôn kim phật vô cùng vĩ ngạn kia, tôn kim phật này có khí thế mạnh hơn Vị Lai phật tổ, tựa như vạn phật chi tổ, ngồi ngay ngắn trong tinh không, thu hết chư thiên vạn giới vào mắt.
Chờ trong chốc lát, vị Cầu Đạo giả thứ hai đến.
Khương Trường Sinh liếc qua, thần tâm chấn động.
Trên áo bào người này đang khoác lượn lờ khói đen, chỉ có thể mơ hồ thấy thân hình, chỉ có đầu lộ ra, là một nam tử sắc mặt âm trầm, nửa bên mặt nổi đầy hắc văn quỷ dị.
Khương Trường Sinh chưa từng gặp qua người này, nhưng không hiểu sao tim đập nhanh.
Trực giác nói cho hắn biết, đối phương là cảnh giới Đại La.
Theo cảnh giới của Khương Trường Sinh cách Đại La càng ngày càng gần, cảm thụ về Đại La càng sâu, hắn thậm chí cảm giác được người này có khả năng không phải bản tôn.
Nam tử khói đen ngồi xuống toà sen bên phải Khương Trường Sinh, sau khi hắn ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía Khương Trường Sinh, nói:
- Vị đạo hữu này, nhìn không quen mặt, bất quá có thể lấy ý chí chi thân tới đây, tất không đơn giản, tại hạ Hãi Thiên, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?
Khương Trường Sinh trả lời:
- Tại hạ Trường Sinh, thấy qua đạo hữu.
Hãi Thiên?
Hoàn toàn chưa từng nghe qua, bất quá đối phương nói đến ý chí phân thân, nghiệm chứng suy đoán của Khương Trường Sinh.
Hãi Thiên nhẹ gật đầu, không nói gì thêm, hai người đều mang tâm tư, chờ đợi vị Cầu Đạo giả thứ ba đến.
Thời gian khoảng nửa chén trà nhỏ đi qua, vị Cầu Đạo giả thứ ba đến.
Khương Trường Sinh nhíu mày, hắn gặp qua người này, lúc trước hắn tiến hành đạo thống phản thần còn nghe qua đối phương giảng đạo, rõ ràng là Địa Tàng đại tôn.
Đạo tràng lần này ngay cả Địa Tàng đại tôn đều đến đây nghe đạo, khiến cho hắn càng thêm tò mò về thân phận của kim phật.
Địa Tàng đại tôn ngồi xuống, Khương Trường Sinh lễ phép muốn chào hỏi.
- Không ngờ ta và ngươi có duyên phận sâu như thế.
Địa Tàng đại tôn tràn ngập thâm ý nói, ánh mắt của hắn đi theo liếc nhìn Hãi Thiên, ánh mắt trở nên lãnh đạm.
Hãi Thiên hừ lạnh một tiếng, có chút không vui.
Hai người này có thù?
Trong lòng Khương Trường Sinh tò mò, kẹp ở giữa một đôi kẻ thù, thật đúng là khó chịu.
Hắn bắt đầu nói chuyện phiếm với Địa Tàng đại tôn, Địa Tàng đại tôn đã sớm nhìn ra hắn không phải bản tôn, chẳng qua là Đại La ý chí, mà lại đến từ tương lai, bây giờ gặp lại lần nữa, hai người không có nói về quá khứ cùng tương lai, chẳng qua là trò chuyện về cảm ngộ.