Chương 1149 Thiên Giới buông xuống, đại kiếp làm vũ khí (2)
Khương Trường Sinh nghĩ như vậy, nhắm mắt lại, tiếp tục bế quan tu luyện.
Phía dưới bầu trời tối tăm, hai bóng người nhanh chóng va chạm, chấn động đến biển mây trên trời không ngừng tán loạn, nhấc lên từng trận cuồng phong doạ người.
Một người trong đó chính là Khương Nghĩa, con trai Thiên Đế.
Một vị khác thì là thân ảnh hình người người đầy liệt diễm, một đôi mắt bốc lên ánh sáng màu lục cực kỳ khiếp người.
- Khương Nghĩa, ngươi làm thật không cho ta sinh lộ?
Thân ảnh đầy liệt diễm tức giận quát, hai quả đấm như gió, mỗi một quyền đều ẩn chứa uy thế khủng bố, liệt diễm cuồng phong biến hóa khó lường, nếu không phải đang ỏ nội thiên địa của Tông Khô, đổi lại ngoài hư không, căn bản không chịu nổi lực lượng của hắn.
Tóc trắng trên đầu Khương Nghĩa bay loạn, như một tôn Phong Ma, Đại Đạo Chi Nhãn trên trán bốc lên hào quang màu đỏ tươi, diện mạo hắn đầy dữ tợn, cười đến khinh miệt, điên cuồng nói:
- Đại Kiếp Chi Thần, hóa thành lực lượng của ta, là sinh lộ tốt nhất của ngươi.
Oanh!
Một chùm sáng màu đen bắn ra từ trong Đại Đạo Chi Nhãn của hắn, xé rách hư không, thân ảnh liệt diễm lập tức tránh né, Khương Nghĩa lăng không xuất hiện ở trước mặt hắn, vỗ ra một chưởng.
Thân ảnh liệt diễm đan xen hai tay ngăn cản, vẫn bị đánh bay ra ngoài, một thân liệt diễm kém chút tán loạn, hắn vô ý thức ngẩng đầu nhìn lại, lôi vân gạt ra, một đầu chưởng ảnh màu tím sậm vô cùng to lớn từ trên trời giáng xuống.
Tử Vi Tù Thiên Thần Đạo Chưởng.
Thân ảnh liệt diễm không kịp né tránh, bị chưởng ảnh trấn áp rơi xuống đất, đại địa nhấc lên sóng bụi diệt thế, bao phủ các phương thiên địa.
Khương Nghĩa lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống phía dưới, trong mắt dần dần thu lại sát ý.
Hắn nâng lên ngón trỏ tay phải, cách không chỉ đến phương hướng thân ảnh liệt diễm rơi xuống.
- Chờ một chút! Ngươi không cảm thấy ngươi thiếu một thanh binh khí vừa tay?
m thanh của liệt diễm thân ảnh từ phía dưới truyền ra, tiếng nói vội vàng, ngữ khí tràn ngập hoảng sợ.
Khương Nghĩa nghe xong, ánh mắt hơi đổi.
Hưu!
Một ánh lửa bay ra từ bên trong sóng bụi mênh mông, cấp tốc bay tới trước mặt Khương Nghĩa, đây là một thanh hỏa đao, lưỡi đao dày rộng, hiện lên màu đỏ tươi, trên sống đao màu đen có hoa văn như vảy cá, chuôi đao bá khí, còn giống như đuôi rồng.
- Ta nguyện tôn ngài làm chủ, xin ngài nhận lấy ta.
Âm thanh của liệt diễm thân ảnh truyền ra từ trong đao.
Khương Nghĩa yên lặng một lát, tay phải cách không nắm một cái, cầm hỏa đao vào trong lòng bàn tay, lưỡi đao còn dài hơn cả chân của hắn, hắn một tay kéo theo, hiển thị rõ khí thế bá đạo của Ma Thần.
- Đao này nên gọi tên gì?
- Hồi bẩm chủ nhân, ta gọi Phệ Diễm.
- Phệ Diễm đao? Không tệ, ta thích phệ cái tên này.
Khương Nghĩa hài lòng cười nói, nhẹ nhàng vung lên, một hồi sóng lửa bao phủ chân trời, như tà dương quét qua, rộng rãi hùng vĩ.
Phương xa.
Lâm Hạo Thiên nhìn thấy mà lo sợ không thôi, hắn cảm khái nói:
- Tiểu tử này càng ngày càng làm ta nhìn không thấu, không ngờ lại hàng phục Đại Kiếp Chi Thần làm thần binh cho mình, không hợp thói thường.
Đợi lâu ở trong phiến thiên địa này như vậy, hắn và Khương Tiển đều hiểu về Đại Kiếp Chi Thần, đó là thần linh chân chính vượt lên trên chúng sinh.
Khương Tiển cau mày nói:
- Tốc độ phát triển của hắn xác thực khoa trương, ta đột nhiên suy nghĩ một loại khả năng.
- Khả năng gì?
- Hắn sinh ra tại thời kì Võ đạo đại kiếp, trời sinh đã có thể thôn phệ lực lượng của người khác, ngươi nói, hắn có thể cũng là Đại Kiếp Chi Thần hay không?
Khương Tiển phân tích làm cho Lâm Hạo Thiên động dung.
Lâm Hạo Thiên vô ý thức muốn phản bác, Khương Nghĩa là con trai của Thiên Đế, Đại Kiếp Chi Thần không nên là Đại Đạo thai nghén mà sinh ra à?
Nhưng lời đến khóe miệng, hắn lại ý thức được, ai nói sinh linh được sinh ra không tính là Đại Đạo thai nghén, huống chi Khương Nghĩa còn mang trong người huyết mạch của Đạo Tổ.
Một hồi gió mạnh cuốn tới, hai người ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Khương Nghĩa đang cầm đao đứng trên hư không, trên lưỡi đao liệt diễm hình thành từng đầu Hỏa Long quấn quanh hắc giáp của Khương Nghĩa, tóc trắng tùy ý phất phới càng lộ vẻ sâm nhiên.
Khương Nghĩa nhếch miệng lên, nói:
- Có lẽ ngươi đoán đúng, ta xác thực chính là Đại Kiếp Chi Thần, mặc kệ quá khứ là không phải, bây giờ ta đã đạp vào con đường này, ta tất sẽ trở thành Đại Kiếp Chi Thần mạnh nhất, không quản các ngươi đối đãi ta như thế nào, ta sẽ trợ giúp các ngươi đào thoát ra ngoài.
Dứt lời, hắn quay người rời khỏi, lưu lại từng đạo tàn ảnh ở không trung.
- Ngươi muốn đi đối phó người nào?
Lâm Hạo Thiên cao giọng hỏi.
- Đi nuốt Ma Tổ.
Ma Tổ?
Lâm Hạo Thiên cùng Khương Tiển động dung, Ma Tổ có thể là tồn tại mạnh nhất trong vùng thế giới này, cũng là Đại Kiếp Chi Thần, nghe nói đã vượt qua Khai Quang Thánh Võ, đi đến Thiên cảnh giới càng cao hơn.
- Cái tên này đúng là điên, nhưng hắn chưa hẳn không thể làm được.
Lâm Hạo Thiên nói thầm.
Khương Tiển hít sâu một hơi, nói:
- Đi thôi, đi giúp hắn một tay, mặc dù đạo khác biệt, nhưng ở nơi này, chúng ta đều thuộc về Tiên đạo.
Lâm Hạo Thiên gật đầu, một mặt đầy chiến ý.
Trong nam tháng dài đằng đẵng, Khương Nghĩa đang điên cuồng mạnh lên, bọn hắn không có trì trệ không tiến, bọn hắn sớm đã thành tựu Thái Ất cảnh giới.