Chương 1157 Huyền Thiên tinh hải, tập tục tu tiên (1)
Trở lại bên trong Tử Tiêu cung, Khương Trường Sinh xuất ra Thái Thượng Trảm Tình Kiếm, luyện hóa cấm chế của nó, bỏ ra mười mấy năm thời gian, mà trong khoảng thời gian này, không thấy Lục Diêm Diễn Thiên giết trở lại.
Khương Nghĩa đợi bên trong Thiên Hỏa âm Dương Đại Diệt Kính còn đang thôn phệ lực lượng của Tông Khô, mà những sinh linh khác vẫn như cũ ở vào bên trong lo lắng, vô luận bọn hắn làm như thế nào, đều không thể chạy ra thế giới trong kính.
Khương Trường Sinh ném Thiên Hỏa âm Dương Đại Diệt Kính ra ngoài đi, ném đến vùng trời ba ngàn thiên địa, mặt kính sáng lên, đổ sinh linh bên trong ra, chỉ còn lại có Tông Khô, Khương Nghĩa.
Các sinh linh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lần nữa mở mắt, bọn hắn cảm nhận được võ đạo linh khí quen thuộc, cúi đầu nhìn lại, là Huyền Hoàng Đại Thiên Địa sáng chói mà tráng lệ.
Đến mức Thiên Hỏa âm Dương Đại Diệt Kính, đã biến mất không thấy gì nữa.
- Chúng ta trốn ra được?
- Vừa mới xảy ra chuyện gì?
- Rất rõ ràng là tên kia sắp bị Khương Nghĩa hút chết rồi, cho nên thiên địa của hắn trục xuất chúng ta ra.
- Nói như vậy, may mắn mà có Khương Nghĩa? Hắn ở đâu?
- Đoán chừng còn đang hấp thu tên kia, chờ Khương Nghĩa buông xuống, nhất định có thể quét ngang ba ngàn thiên địa, ta quyết định gia nhập Hắc Ám đế đình của hắn.
Các sinh linh đang nghị luận ầm ĩ, Khương Tiển, Lâm Hạo Thiên liếc nhau, đều thở dài một hơi.
Đã bao nhiêu năm, bọn hắn cuối cùng trở về, cũng không biết Tiên đạo hiện nay là quang cảnh gì?
Phong Dục người mang Hỗn Nguyên thần phù lặng yên rời đi.
Thế giới trong kính.
Khương Nghĩa trôi nổi trước mặt Tông Khô, hai người bị hắc vụ bàng bạc lượn quanh, thân hình Tông Khô rõ ràng hết sức suy yếu.
Tông Khô nhìn chằm chằm Khương Nghĩa, cắn răng nói:
- Ngô chủ đã biết được ngươi tồn tại, đại kiếp của ngươi đã đến.
Khương Nghĩa bình tĩnh nói:
- Đã nhiều năm như vậy, sao hắn lại còn chưa tới cứu ngươi? Chẳng lẽ là trên đường chậm trễ? Ngươi có khả năng ngẫm lại, ai có thể trì hoãn hắn?
Tông Khô yên lặng, hắn nghĩ tới loại khả năng nào đó, lòng như tro nguội.
Thế giới trong kính lâm vào trong yên lặng.
Vội vàng năm trăm năm, thoáng qua tức thì.
Một ngày này, Khương Nghĩa cuối cùng hấp thu xong Tông Khô, mặc dù hiệu suất chuyển hóa cũng không phải trăm phần trăm, lại thêm bản thân Tông Khô bị trọng thương, nhưng cũng đủ để khiến thực lực Khương Nghĩa bay vọt.
Trước khi Khương Nghĩa sắp độ kiếp, Khương Trường Sinh ném hắn vào bên trong ba ngàn thiên địa.
Khương Nghĩa mở mắt, phát hiện mình ở bên trong hư không.
- Ha ha ha, chúng ta cuối cùng trốn ra được.
Phệ Diễm đao uốn lượn quanh người Khương Nghĩa, hưng phấn nói.
Vẻ mặt Khương Nghĩa bình tĩnh, nói:
- Chúng ta sớm đã thoát khỏi nguy hiểm, chẳng qua ngươi không biết thôi, đi, tìm một chỗ độ kiếp, không thể để cho lão nhân gia ông ta thất vọng.
- Lão nhân gia ông ta? Ngươi nói tới ai?
Phệ Diễm đao tò mò hỏi.
Khương Nghĩa nhìn xung quanh, lựa chọn một hướng bay đi, một bên bay lượn, vừa nói:
- Một vị ở khắp mọi nơi, là tồn tại siêu nhiên không gì không biết.
Phệ Diễm đao càng thêm tò mò, thật có loại tồn tại này?
Khương Nghĩa độ kiếp hết sức thuận lợi, Khương Trường Sinh xem xong quá trình độ kiếp, âm thầm hài lòng.
Tiểu tử này xem như triệt để trưởng thành, sợ là không có có bao nhiêu người trong Hư Không Vô Tận có thể làm gì được hắn.
Sau khi Độ kiếp thành công, Khương Nghĩa cũng không có làm loạn, mà đi tới Thiên Giới thứ ba, nghe tiếng lòng, hắn muốn chuyển hóa toàn bộ lực lượng của mình làm pháp lực tiên đạo.
Khương Trường Sinh thì phân ra một tôn phân thân, để phân thân nhảy ra Hư Không Vô Tận.
Đây là hắn lần đầu tiên nếm thử đi vào bên ngoài Hư Không Vô Tận.
Bên trong quá trình nhảy vọt, phân thân rõ ràng cảm nhận được ý chí của lực lượng Đại Đạo, chúng sinh Hư Không Vô Tận mặc dù yếu, nhưng Đại Đạo ý chí rất mạnh, đã vượt qua phạm trù Tự Tại Thiên.
Nhìn như chẳng qua là nhảy vọt một cái, nhưng bản tôn Khương Trường Sinh cảm giác phân thân đã đến địa phương vô cùng xa xôi, thậm chí không thể phân rõ hướng đi, khoảng cách giữa chỗ phân thân đang ở và Hư Không Vô Tận cũng không phải là hiểu biết trong nhận thức của phàm linh, mà là tầng thứ không gian hoàn toàn khác biệt.
Giờ phút này, phân thân đang đứng ở trong một mảnh bóng tối tuyệt đối, như ở trong hư vô.
- Không có lực lượng quy tắc, chỉ có lực lượng Đại Đạo, còn có một loại linh khí cao cấp hơn thiên địa linh khí, chẳng lẽ là Đại Đạo linh khí?
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, trước đó tiến hành đạo thống phản thần, hắn từng nghe tới Đại Đạo linh khí tồn tại, Đại Đạo linh khí thai nghén Vạn Thiên vũ trụ, mà thiên địa bắt chước Đại Đạo linh khí, sinh ra thiên địa linh khí.
Trách không được cảnh giới Thiên đều sẽ đến bên trong hư không, tu luyện bên trong đây xác thực tốt hơn ở Hư Không Vô Tận rất nhiều, thiên địa linh khí không thể đánh đồng, Đại Đạo linh khí có thể trợ giúp người tu hành cảm ngộ Đại Đạo, dù cho Khương Trường Sinh, cảm thụ Đại Đạo linh khí cùng Đại Đạo lực lượng, trong lòng hắn liền sinh ra xúc động chuyển đến bên trong hư không rất mãnh liệt.
Nhưng hắn chế trụ.
Tiên đạo cần thời gian phát triển, mà hắn cũng cần giá trị hương hỏa, giá trị đạo thống nhân quả, giá trị khí vận, mấy thứ này trợ giúp mình tu hành tốt hơn, mà trải qua nhiều lần đạo thống phản thần, hắn đã hiểu trách nhiệm mình đang gánh chịu, hắn cũng nguyện ý đi gánh chịu.