← Quay lại trang sách

Chương 1201 Phật môn Tiên đạo, âm mưu của Hãi Thiên (2)

Vạn năm về sau, Hư Không Vô Tận đã trở thành cục diện Thiên Đình, Hắc Ám đế đình địa vị ngang nhau, thế lực khác đều cầu sinh trong kẽ hở.

Hắc Ám đại đế chính là con trai của Thiên Đế, bây giờ hai phe thế lực đã không có đối thủ, các phương Đại Đạo, thế gia vọng tộc đều thấy tuyệt vọng, biết được mình lại không có cơ hội.

Nhưng Hắc Ám đế đình cùng Thiên Đình cũng không có hòa bình ở chung, thời điểm không có phe thế lực thứ ba cường đại cản tay, bọn hắn vậy mà khai chiến.

Những sinh linh Hắc Ám đế đình cũng cừu hận Thiên Đình, bởi vì bọn hắn biết được Thiên Đình không giúp bọn hắn báo thù, nhưng theo Thiên Đình bắt đầu chinh phạt Hắc Ám đế đình, bọn hắn thấy được hi vọng.

Trong lúc nhất thời, danh vọng Thiên Đình trong ba ngàn thiên địa càng ngày càng cao.

Khi ba ngàn thiên địa còn đang tranh phong vì đại kiếp, Thiên Giới thứ tư lại nghênh đón kết cấu Tiên đạo biến hóa.

Bỉ Ngạn đạo quân mang theo Đạo Môn từ Thiên Giới thứ nhất buông xuống Thiên Giới thứ hai, không chỉ là Đạo môn tới, Vong Trần đại tiên mang theo giáo chúng của mình cũng theo tới đó, sau lại là Thiên Vận đại giáo của Thiên Địa Tiếu, Thái Thượng đạo của Thái Thượng Thiên.

Khi Vạn Phật thủy tổ, Côn Luân giáo chủ những cường giả đỉnh tiêm đời đầu bắt đầu bế quan truy đuổi Đại La chi cảnh, một đời nhân vật mới chống tràng xuất hiện, trong đó, uy vọng lớn nhất chính là Huyền Đề tổ sư, Địa Tàng đại tôn, Linh Tiêu giáo chủ, Vị Lai phật tổ các loại.

Một ngày này.

Trên vách núi, hai bóng người sóng vai tĩnh toạ, mặt hướng đến sông lớn đang sôi trào mãnh liệt, một người trong đó chính là lão giả mà Khương Trường Sinh trước kia đi tới Huyền Thiên tinh hải gặp phải, bắt chuyện.

- Sư phụ, Huyền Đề tổ sư giảng đạo thật có quan trọng như vậy?

Vị nam tử bên cạnh mở miệng hỏi.

Nếu Khương Trường Sinh ở đây liền có thể nhận ra hắn chính là Hãi Thiên, hai người giống nhau như đúc, chẳng qua là vị Hãi Thiên này càng lộ ra vẻ non nớt.

Lão giả cười tủm tỉm nói:

- Tự nhiên quan trọng, trong thiên địa, không có người nào có đạo hạnh cao hơn hắn.

Hãi Thiên kinh ngạc hỏi:

- Đạo Tổ, Vạn Phật thủy tổ, Côn Luân giáo chủ cũng không so bằng?

- Tiểu tử thúi, ta nói là phiến thiên địa hiện tại.

- Được, đồ nhi chẳng qua lo lắng cho ngài, dù sao cừu gia của ngài cũng không ít.

- Vi sư tự nhiên có biện pháp tránh thoát, bất quá chuyến đi này nói ít cũng là mấy ngàn năm, ngươi cần chiếu cố tốt cho mình.

Lão giả quay đầu nhìn chằm chằm Hãi Thiên, nói, trong mắt lập loè thần sắc khác thường.

Hãi Thiên đã thành thói quen bị sư phụ thường xuyên dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, hắn cũng trước kia hỏi, sư phụ chỉ nói bởi vì chờ mong thiên tư của hắn, nhưng từ nhỏ đến lớn, sống hơn ngàn năm, Hãi Thiên không có phát hiện thiên tư của mình là cái gì, hắn cảm giác mình rất bình thường.

Lão giả nâng tay phải lên, một tấm bia đá xuất hiện trong tay, Hãi Thiên liếc nhìn, trong nháy mắt bị hai dòng chữ máu phía trên hấp dẫn.

Hận thiên hận địa hận Đại Đạo.

Thí tiên thí thần thí thương sinh.

Một cỗ sát khí ngất trời đập vào mặt Hãi Thiên, khiến cho hắn lại có loại cảm giác hít thở không thông.

Lão giả cười nói:

- Tiểu tử thúi, đây là bảo bối quan trọng nhất của vi sư, tạm thời giao cho ngươi bảo quản, có chớ làm mất.

Hãi Thiên nghe xong, nhíu mày, khẩn trương hỏi:

- Người làm sao giống như bàn giao hậu sự vậy, bằng không chớ đi!

Lão giả trợn mắt nói:

- Ta chỉ phòng ngừa vạn nhất, một phần vạn Huyền Đề tổ sư ngấp nghé bảo vật của lão phu, mà lại gặp được sinh tử chi kiếp, vi sư cũng có thể bỏ đi thân thể, dùng linh hồn bỏ chạy, mà như vậy thì sẽ mất đi nó.

Hãi Thiên rất chần chờ, lão giả mặc kệ nhiều như vậy, nhét bia đá vào trong ngực hắn, hắn vô ý thức dùng hai tay ôm bia đá, trong chốc lát, hai mắt của hắn trong nháy mắt biến thành màu máu, cả người trở nên cứng đờ.

Lão giả đứng dậy, lui lại hai bước, mặt mũi tràn đầy mong đợi nhìn Hãi Thiên.

Khí thế Hãi Thiên hiện chậm rãi biến hóa, vẻ mặt cũng đang biến hóa, trở nên uy nghiêm, một cỗ khí thế chỉ ta độc tôn xuất hiện, thấy lão giả kích động không thôi, vội vàng quỳ xuống.

- Bái kiến Thánh Tôn!

Hãi Thiên không có trả lời nói, chẳng qua là ôm bia đá, khuôn mặt dữ tợn, hai mắt màu đỏ ngòm như hai khối huyết ngọc, rất doạ người....

Huyền Thiên tinh hải, bên trong Linh Tiêu giáo.

- Là thật, thánh mẫu, ta không biết nên như thế nào báo đáp ngươi..

Tiêu Hòa tiên tử nhìn ngồi bên cạnh bàn đối diện Bạch Kỳ, xúc động nói.

Huyền Đề tổ sư là tồn tại hạng gì, có thể thu được danh ngạch tham dự hắn giảng đạo, đây chính là cơ duyên to lớn.

Sư phụ nàng Linh Tiêu giáo chủ nhìn như là tồn tại có địa vị giống như Huyền Đề tổ sư, nhưng Linh Tiêu giáo chủ từng nói, Huyền Đề tổ sư sớm đã vượt qua hắn.

Huyền Đề tổ sư tuyệt đối là Tu Tiên giả ngộ tính mạnh nhất kỷ nguyên này, Linh Tiêu giáo chủ thậm chí cảm thấy đến Vạn Phật thủy tổ cũng không sánh bằng hắn.

Bạch Kỳ lắc lư chén trà, cười nói:

- Nói cái gì báo đáp không báo đáp, ngươi tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên đường thôi.

Tiêu Hòa tiên tử gật đầu, lại cảm tạ vài câu, sau đó hạ thấp người rời đi.