Chương 1211 Sơ hiển đại trận, Bàn Cổ vung búa (2)
Cho nên hắn tự mình đến đây, hắn cũng không phải Diễn Thánh yếu nhất.
- Không được, tiếp tục như vậy nữa có thể sẽ bại.
Trong lòng Kiếm Đố Diễn Thánh đã mất đầu suy nghĩ như vậy, thân thể hắn đột nhiên co vào, ngưng tụ thành một thanh kiếm màu đỏ thẫm.
Thanh kiếm này trực tiếp tiến vào Vạn Vật Tam Thiên Đỉnh.
Oanh!
Vạn Vật Tam Thiên Đỉnh lay động kịch kiệt, Khương Trường Sinh nhíu mày, đây là tự chui đầu vào lưới?
Không đúng.
Kiếm Đố Diễn Thánh dùng toàn lực tiến vào trong Vạn Vật Tam Thiên Đỉnh, mặc dù không có đánh nát Vạn Vật Tam Thiên Đỉnh, nhưng tạo thành rung chuyển to lớn, mà trong chớp nhoáng này, lực trói buộc của Vạn Vật Tam Thiên Đỉnh bắt đầu yếu bớt.
Khương Trường Sinh liếc mắt nhìn sang, Đại Đạo Chi Nhãn cũng đang tìm tòi.
Hắn có thể cảm giác được Kiếm Đố Diễn Thánh đang di chuyển rất nhanh chóng, tên này còn không hết hi vọng, vẫn muốn tìm cơ hội tru diệt hắn.
Đã như vậy, vậy để ngươi nhìn thấy Tiên đạo đại sát trận.
Khương Trường Sinh vung tay áo, từng thân ảnh bay ra, sánh đôi mà đứng cùng hắn, chợt nhìn, tất cả đều là Khương Trường Sinh, chỉ là áo bào mà bọn hắn đang mặc không hoa lệ bằng của Khương Trường Sinh.
Bàn Cổ phân thân.
Hết thảy mười một tôn, là mười một tôn Bàn Cổ phân thân mạnh nhất của hắn.
Hắn không nói hai lời, trực tiếp thi triển Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Đại Trận.
Bản tôn cùng Bàn Cổ phân thân cùng nhau bộc phát ra khí thế cường đại, dẫn ra lực lượng Đại Đạo trong hư không.
Thôi động tâm pháp, khí thế như cầu vồng.
Giờ khắc này, Khương Trường Sinh rõ ràng cảm giác được từ nơi sâu xa có một cỗ lực lượng cực kỳ khủng bố buông xuống, đang hướng về phía hắn.
- Không tốt!
Kiếm Đố Diễn Thánh đang di động nhanh chóng cảm nhận được khí tức nguy hiểm đến cực hạn, hắn bị dọa đến lập tức chạy trốn, nhảy ra tầng tầng không gian, bỏ chạy vào chỗ sâu trong Đại Thiên thế giới.
Tốc độ Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Đại Trận bày ra cực nhanh, pháp lực của bản tôn cùng mười một Bàn Cổ phân thân hội tụ vào một chỗ, ngưng tụ ra một thân ảnh to lớn, như Ma Thần từ thời Hồng Mông sơ khai buông xuống, dáng người đầy bá khí, tay cầm một thanh Cự Phủ.
Chính là hư ảnh Bàn Cổ.
Khương Trường Sinh định thần nhìn lại, Bàn Cổ hư ảnh giơ lên Cự Phủ trong tay, chém đi một búa.
Một búa này mang theo lực lượng của Bàn Cổ trảm ra một đường búa khí vô hình, dùng tốc độ đến cả Khương Trường Sinh đều khó mà nắm bắt đánh tới, cấp tốc tan biến ở sâu trong hư không.
Ông ông!
Trong nháy mắt Bàn Cổ hư ảnh vung búa, Khương Trường Sinh đã cảm nhận được và khóa chặt khí tức của Kiếm Đố Diễn Thánh.
Một búa này, không tránh được, chỉ có thể tiếp nhận.
- Diễn Thánh, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể gánh vác hay không.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, khóe miệng hơi giương lên, mười một tôn Bàn Cổ phân thân đứng ở hai bên người hắn, mặt không biểu tình.
Bọn hắn cùng nhau nhìn phương xa, chờ đợi chiến quả Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Đại Trận mang tới.
Một bên khác, Kiếm Đố Diễn Thánh hóa thành một đạo kiếm ảnh, cực tốc xuyên qua, lướt qua từng mảnh từng mảnh lĩnh vực, hắn cũng không có buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng ngày càng hoảng.
Hắn có thể cảm giác được tử vong tiếp cận, loại cảm giác này làm hắn rùng mình, linh hồn run rẩy.
Giờ khắc này, hắn thậm chí không thể điều động ghen tỵ của mình, chỉ có hoảng sợ.
Hắn chưa từng có loại cảm giác này, hắn thậm chí không có ý thức được mình không ngờ lại sinh ra hoảng sợ, đây là một loại bản năng, phản ứng đến từ ý thức khi đối mặt với tuyệt cảnh.
Hắn đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó đã giết tới sau lưng, hắn vô ý thức quay đầu nhìn lại, trong con mắt phản chiếu ra dáng người bá khí của Bàn Cổ khi vung búa.
Đây là tàn ảnh bên trong búa khí vô hình.
Kiếm Đố Diễn Thánh quay người, thân thể như hộp kiếm, bắn ra vô cùng vô tận kiếm ảnh, thế không thể đỡ lao thẳng đến búa khí vô hình.
Đối mặt thế công toàn lực của hắn, búa khí vô hình hiện hình, một thân ảnh to lớn bá khí đứng lên từ bên trong, một tay giơ cao Cự Phủ, chính là Bàn Cổ hư ảnh.
Kiếm Đố Diễn Thánh run rẩy toàn thân, khuôn mặt vừa được ngưng tụ thành tràn đầy vẻ không thể tin được.
Ngàn tỉ kiếm ảnh đánh vào trên người Bàn Cổ hư ảnh, căn bản không có tạo thành nửa điểm tổn thương.
Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, Kiếm Đố Diễn Thánh nhìn như đối mặt với Bàn Cổ hư ảnh, trên thực tế thân thể còn đang không ngừng xuyên toa hư không, tương tự, Bàn Cổ hư ảnh cũng đang truy đuổi, hai bên thoạt nhìn tựa như ở cùng một chỗ, chẳng qua là thời không xung quanh đang không ngừng rút lui. Bàn Cổ hư ảnh chém xuống một búa.
Đây là một búa khai thiên tích địa.
Một búa bá đạo vô song trảm diệt ngàn tỉ kiếm ảnh rơi vào trên người Kiếm Đố Diễn Thánh.
- Không...
Kiếm Đố Diễn Thánh phát ra tiếng gầm gừ thê lương....
Khương Trường Sinh ở dưới Chư Thiên Đại Đạo Thụ phía xa thở dài một hơi, hắn có thể cảm giác được Bàn Cổ hư ảnh đã ra tay, một kích này trực tiếp tiêu hao hơn phân nửa pháp lực trong cơ thể hắn.
Hắn đã là Đại La, pháp lực gần như vô cùng vô tận, nhưng một kích mới rồi kia khiến cho tốc độ đạo quả hắn thúc giục sinh ra pháp lực đều theo không kịp.