← Quay lại trang sách

Chương 1255 Chương 1255: Vạn đạo tịch diệt, Đại La như ở trước mắt (2)

Hắn tiếp tục diễn toán người mạnh nhất ở gần xung quanh, vẫn không có cường địch xuất hiện, xem ra cự trảo lúc trước cũng không phải ở vùng hư không này.

Độ kiếp còn đang tiếp tục.

Đợi đến khi Thiên Đạo giá trị hương hỏa của hắn tiêu hao hai phần ba lúc, thiên kiếp oai đã đi đến cực kỳ trình độ kinh khủng, thần niệm chạm đến, trực tiếp yên diệt.

Cũng may cỗ thiên uy này đã là giai đoạn mạnh nhất.

Sâm La Vạn Tượng Thiên Trợ Trận xung quanh Đại La tiên vực bị thiên uy làm cho hiện hình, kịch liệt gợn sóng, giờ khắc này, chúng sinh trong Tiên Vực đều có thể cảm nhận được uy thế kia lớn lao bao nhiêu.

Tâm thần các Tiên Đế kéo căng, cảm thụ được uy áp như thế, Thái Ất đạo quả của bọn hắn đều đang run sợ.

Phi Thăng đài dưới Chư Thiên Đại Đạo Thụ hạ sáng, một đạo thân ảnh bước ra.

Rõ ràng là Hãi Thiên.

Hắn vừa phi thăng tới, còn không tới kịp dò xét Đại La tiên vực đã cảm nhận được một cỗ uy thế lớn lao ở trên trời, hắn vô ý thức ngẩng đầu nhìn lại.

Ngàn vạn nhánh cây Chư Thiên Đại Đạo Thụ điên cuồng lay động, như cự ma đang vặn vẹo, tràn ngập cảm giác áp bách.

- Đây là.....

Sắc mặt Hãi Thiên kịch biến, thần niệm xuyên qua Chư Thiên Đại Đạo Thụ, thấy được một màn hắn vĩnh thế khó quên.

Vô biên vô tận thiên lôi cùng nhau hạ xuống, giống như Hỗn Độn lôi ngục, muốn muốn hủy diệt hết thảy vũ trụ.

Cùng lúc đó.

Khương Trường Sinh có một loại cảm giác hốt hoảng quen thuộc.

Đến rồi!

Khi độ kiếp nhất định gặp ý chí xuyên qua. Khương Trường Sinh cũng không có mâu thuẫn, ngược lại tò mò, sắp đi đến Đại La thần tướng thì hắn sẽ xuyên qua đến tương lai xa xôi ra sao?

Một hồi cảm giác hôn mê mãnh liệt đột kích, hết thảy trước mắt Khương Trường Sinh đều trở nên mơ hồ.

Không biết bao nhiêu vạn năm, lại hoặc là trong nháy mắt, ý thức Khương Trường Sinh đột nhiên chạm đất.

Hắn từ từ mở mắt, trước tiên thấy là hai tay của mình.

Hắn giương mắt lên, bão cát đầy trời ánh vào trong mắt của hắn, đây là một mảnh hoang mạc, khắp nơi là từng chồng bạch cốt, bão cát không thể che đậy như máu màu đỏ trên bầu trời, mây trời tán loạn như vải vóc bị xé tan treo ở phía trên, hiển thị rõ thê lương.

Khương Trường Sinh nhíu mày, hắn mở rộng bước chân, đi về phía trước, bão cát đang tàn phá bừa bãi sắp đụng phải hắn thì tự động lách qua. Một đường tiến lên, Khương Trường Sinh cuối cùng thấy được một đạo thân ảnh, đó là một đạo nhân áo bào trắng, áo bào phá toái, đầu tóc rối bời, ngồi ở trên một tảng đá, tay phải bị một thanh bảo kiếm đâm xuyên, đầu cúi thấp xuống, hai mắt vô thần nhìn đất cát, cả người không hề có khí tức.

Khương Trường Sinh dùng bước, cùng hắn cách xa nhau mười trượng, mở miệng hỏi:

- Xin hỏi đạo hữu, nơi này là chỗ nào?

Hắn có thể cảm giác được đạo nhân áo bào trắng chưa chết, chỉ là không có động đậy thôi.

Đạo nhân áo bào trắng chậm rãi giương mắt, dùng ánh mắt chết lặng vô thần nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, qua một hồi lâu, hắn mở miệng nói:

- Nếu là di lầm, vậy thì mời về, phía trước là tuyệt lộ, là tuyệt lộ của Tiên đạo.

Khương Trường Sinh nhíu mày, Tiên đạo tuyệt lộ trong lời nói của đối phương làm hắn hết sức mẫn cảm.

Chẳng lẽ Tiên đạo thời đại này đang tràn ngập trong cơn nguy khốn?

- Xin hỏi đạo hữu vì sao nói như vậy?

Đối mặt Khương Trường Sinh truy vấn, áo bào trắng đạo nhân cúi đầu, không tiếp tục trả lời.

Khương Trường Sinh lại hỏi vài câu, đối phương vẫn như cũ không trả lời, hắn không thể không tiếp tục đi tới.

Lúc đi qua đạo nhân áo bào trắng, hắn rõ ràng nghe được đối phương thở dài một tiếng, hắn liếc mắt nhìn sang, phát hiện phía sau lưng đạo nhân áo bào trắng có hồn phách tràn ra, đang dần dần tiêu tán. Người này đã đến đại nạn.

Khương Trường Sinh thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi tới, hắn ngược lại muốn xem xem Tiên đạo tuyệt lộ là như thế nào?

Trong dọc đường về sau, hắn thấy tăng nhân, tĩnh tọa phía trên toà sen đầy tàn phá, hắn thấy Kiếm Tiên, hai tay dâng pháp kiếm đứt gãy, hắn thấy Yêu Thánh, máu me khắp người, nhìn chòng chọc vào thương khung, có người trả lời hắn, nhưng trả lời không sai biệt lắm với đạo nhân áo bào trắng lúc trước, khuyên hắn trở về.

Hồn phách những tồn tại này đều đang tiêu tán, đã mất đi sức chiến đấu. Đến cùng là chiến đấu như thế nào để nhiều cường giả gặp phải tình cảnh như thế?

Khương Trường Sinh có thể cảm giác được những cường giả này đều không kém gì Đại La bình thường, ngay cả Đại La đều muốn tiêu vong, trong lòng của hắn bịt kín vẻ lo lắng.

Hắn không phải lo lắng vì mình bây giờ mà, hắn lo lắng cho Tiên đạo.

Sau nửa canh giờ.

Trong bão cát phia trước xuất hiện một miếu thờ, đến gần mới thấy miếu thờ đầy tàn phá, tường đất đứt gãy, còn có vết máu trải rộng, cây già trong viện bị đánh đến cháy đen, còn thiêu đốt lên ngọn lửa màu trắng vĩnh viễn không tắt.

Khương Trường Sinh đi vào trước viện, hắn thấy cửa lớn miếu thờ mở rộng, bên trong có một thân ảnh tóc trắng xoá đang ngồi tĩnh tọa ở trước một tượng đá.

- Vì sao dừng lại, lại vì sao tới?

Một đạo âm thanh khàn khàn truyền ra từ trong miếu thờ, trong giọng nói vô cùng mỏi mệt.

Khương Trường Sinh mở miệng nói:

- Xin hỏi đạo hữu, Tiên đạo tuyệt lộ phía trước là như thế nào?

- Vạn đạo tịch diệt, Đại La như ở trước mắt, cho dù là Tiên Thánh cũng một đi không trở lại.

Am thanh khàn khàn lần nữa truyền ra, Khương Trường Sinh nghe được, chân mày nhíu chặt hơn.

Khủng bố như vậy?