Chương 1257 Tiên đạo huyết vũ, biết rõ không thể làm (1)
Sau khi nói xong, mặt hắn còn lộ vẻ phiền muộn.
Nam tử mũ rộng vành không có hoài nghi hắn, dù sao đều là Tu Tiên giả, đối mặt kiếp nạn của Tiên đạo, còn có thể có mục đích khác?
- Hết thảy bắt đầu từ trận mưa máu kia, không biết từ khi nào bắt đầu, có một trận huyết vũ buông xuống, không ngừng khuếch tán, cho đến khi bao trùm toàn bộ Tiên đạo, sau khi bị huyết vũ tiêm nhiễm, Tu Tiên giả sẽ nhập ma, mà trận huyết vũ này cũng làm cho Thiên Đạo tan thành mây khói, khí vận Tiên đạo tán loạn, không còn tồn tại, lại sau này, đủ loại kiếp nạn theo nhau mà đến.
Nam tử mũ rộng vành chậm rãi nói, vẻ mặt bình tĩnh, chẳng qua là tâm tình của hắn rõ ràng khó mà khắc chế.
Khương Trường Sinh yên lặng ghi lại từ mấu chốt.
Huyết vũ.
Về sau, Tiên đạo của hắn nếu gặp được huyết vũ, vậy phải thật cẩn thận.
Nam tử mũ rộng vành tiếp tục giảng giải, thì ra phiến thiên địa này chính là do trận huyết vũ kia tạo thành, tản ra tử khí vô tận, có thể làm cho phàm linh hình thần câu diệt, có thể làm cho Tu Tiên giả thân quấn vận rủi, mạnh như tồn tại vượt qua Đại La đều khó mà ngăn cản.
Công diệt phiến thiên địa này, có lẽ sẽ cứu vớt được Tiên đạo.
Ôm tâm tính dạng này, vô số Tu Tiên giả tre già măng mọc, bao nhiêu Đại La ngã xuống ở đây, lại có bao nhiêu tiên thánh mất tích tại nơi này.
Danh xưng ‘Tiên đạo tuyệt lộ’, là hung danh do vô số đại năng Tiên đạo dùng hài cốt đắp lên mà thành.
Một mảnh tuyệt địa đứng ở trung tâm Tiên đạo, trong năm tháng dài đằng đẵng, mạnh mẽ tiêu hao Tiên đạo đến sắp diệt vong, Khương Trường Sinh nghe được như thế, nhíu mày.
- Phía trước đến cùng cất giấu cái gì, là Tu Tiên giả nhập ma sao?
Khương Trường Sinh hỏi.
Nam tử mũ rộng vành lắc đầu nói:
- Không người biết được, ta không phải muốn ngăn cản ngươi kính dâng vì Tiên đạo, chẳng qua hi vọng ngươi không muốn đi vào chịu chết không có ý nghĩa, chúng ta có khả năng hợp lại, chờ một chút đi, Tiên đạo mặc dù tiến vào kiếp số, nhưng không thiếu Tu Tiên giả có quyết tâm.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Chờ đã, muốn đợi bao lâu, chờ bao nhiêu người?
Nam tử mũ rộng vành yên lặng.
Đúng vậy.
Phải chờ tới bao nhiêu người?
Đợi thêm, khi nào mới có thể so với thế công đầu tiên mà Tiên Đạo khởi xướng đối tuyệt địa?
Khương Trường Sinh cười nói:
- Vậy thì để ta vì ngươi đi nhìn một đi.
Dứt lời, hắn quay người, làm việc nghĩa không chùn bước đạp đi về phía trước.
Nếu hiểu rõ nguyên nhân gây ra Tiên đạo tuyệt lộ, vậy hắn không cần thiết đợi thêm, ngược lại hắn không thuộc về thời đại này.
Nam tử mũ rộng vành nhìn bóng lưng của hắn, nhịn không được hỏi:
- Xin hỏi danh hiệu của đạo hữu?
Khương Trường Sinh dừng bước, nói:
- Ta tên Trường Sinh, ngươi?
- Tại hạ Hồng Cực.
Sau khi nghe được đối phương tự báo danh hiệu, Khương Trường Sinh lúc này cất bước tiến lên, rất nhanh đã tan biến trong bão cát.
Hồng Cực thở dài một tiếng, nói một mình:
- Vì ta đi nhìn một chút, nhưng lại có ý nghĩa gì, đây có lẽ là đường về tu tiên, ít nhất chứng minh cho Đại Đạo về quyết tâm của mình.
Hắn ngay ngồi xuống tại chỗ, bão cát không thể che giấu bóng lưng của hắn.
Một bên khác.
Bước chân Khương Trường Sinh cực nhanh, hắn đã không kịp chờ đợi muốn phải kết thúc trận xuyên không này, dù sao hắn cũng không thuộc về nơi này.
Một đường bay nhanh, hắn lại gặp không ít thân ảnh, vẫn như cũ giống như các tồn tại lúc trước, từng người đều đang đợi đến sự diệt vong của mình, hắn không có đi an ủi, cũng không có dừng lại.
Xuyên qua một mảnh khu vực cuồng phong gào thét, bão cát bắt đầu yếu bớt.
Đợi hắn xông ra bão cát, hắn cuối cùng dừng bước, phía trước là một sườn đồi, hai đầu chui vào trong bão cát, nhìn không thấy phần cuối, sườn đồi rộng chừng vạn dặm, phía dưới vô cùng đen kịt, mà đối diện đoạn nhai là một mảnh đại địa tối tăm, mây đen cuồn cuộn.
Hắn sở dĩ dừng lại, là thấy phía trên vực sâu có một đạo thân ảnh lơ lửng. Đó là một nam tử thân mặc đạo bào màu đen, tay cầm phất trần, tóc trắng xóa, sau lưng có một đóa hoa sen to lớn màu đen đang toả sáng.
Khương Trường Sinh muốn nhìn rõ mặt mũi của đối phương, nhưng khi ánh mắt, thần niệm vừa đến gần mặt của đối phương thì trở nên mơ hồ.
- Ngươi tu vi như vậy, cũng muốn cứu vớt Tiên đạo?
Một đạo âm thanh xa lạ truyền đến, trong giọng nói tràn ngập khinh miệt.
Khương Trường Sinh nghe nói như thế, một cỗ cảm giác choáng váng quen thuộc truyền đến, hắn biết mình sắp rời khỏi.
Bất quá hắn nghĩ tới Hồng Cực, quyết định lưu lại ít đồ.
Hắn không cứu vớt được Tiên đạo, nhưng cũng ít nhất cho người có duyên gặp mặt một lần một tia hi vọng.
Khương Trường Sinh nâng tay phải lên, ngón trỏ chỉ về phía nam tử áo bào đen, mặt hắn không biểu tình, nói:
- Có việc, biết rõ không thể làm, cũng phải làm...
Oanh một tiếng.
Đại Thiên Tru Đạo Chỉ bắn ra, kim quang sáng chói, khi đạo kình khí này vừa bắn ra, hết thảy trước mắt của Khương Trường Sinh đều biến mất, cảm giác choáng váng mãnh liệt truyền đến, khiến cho ý chí của hắn lâm vào trong Hỗn Độn.
Bên tai truyền đến tiếng sấm, ý thức Khương Trường Sinh thức tỉnh, hắn mở choàng mắt.
Hắn còn đang độ kiếp, phân thân đứng bên cạnh hắn, bốn phương tám hướng không có kẻ địch tới gần.