Chương 1283 Đại La thời đại (2)
Hiện tại toàn bộ Tiên đạo đều đang chờ mong vị Đại La thứ chín sẽ là ai, những Tiên Đế đỉnh tiêm kia cũng bắt đầu bế quan, không muốn bỏ qua phần cơ duyên của Đạo Tổ này.
Âm Phủ, Địa Phủ.
Từ sau khi Đại La tiên vực được xây dựng, Địa Phủ được Khương Trường Sinh chỉ dẫn, khí vận bắt đầu kéo dài tới đến Đại La tiên vực, sinh linh chết đi trong Đại La tiên vực đều là bình thường, có rất ít Tiên Đế ngã xuống, dù vậy, khí vận của Địa Phủ cũng đang rất bành trướng, thậm chí không kém gì Thiên Đình.
Diêm La điện.
Hình Thủ cầm trong tay Sinh Tử bạc, thần sắc đầy nghiêm túc.
Thái Hòa Thiên Tử Khương Triệt đứng ở bên cạnh cười nói:
- Hình Thủ, ngài thật không muốn trở thành vị Đại La thứ chín?
Nghe vậy, Hình Thủ buông xuống Sinh Tử bạc, nhìn về phía hắn, khẽ lắc đầu, nói:
- Ta tuy chủ nhân Địa Phủ, khí vận hùng hậu, nhưng công đức của ta không coi là khổng lồ, dù sao sinh tử luân hồi không chỉ là công đức, còn có oan khuất, huống hồ tư chất của ta không được, không nhìn thấy hi vọng Đại La.
Đại La, sao mà khó.
Hình Thủ cũng hướng tới, nhưng trong lòng lại có tự mình hiểu lấy.
- Chín vị Đại La thành lập, tất nhiên sẽ hình thành kết cấu tiên đạo mới, nếu như Địa Phủ không Đại La, chỉ sợ…
Khương Triệt nhíu mày nói.
Bây giờ Tiên đạo quá lớn, giáo phái san sát, số lượng mạnh mẽ xông tới Địa Phủ cũng không ít, thậm chí còn có đại giáo phái lấy thế đè người, mỗi lần đứng trước tình huống như vậy, Địa Phủ không thể không thỉnh Thiên Đình tương trợ, nhưng một mực như thế này, cũng không phải chuyện tốt.
Nói cho cùng, Địa Phủ thiếu một vị tuyệt thế đại năng danh chấn Tiên đạo!
- Không cần hoảng hốt, Địa Phủ sẽ có Đại La, mà lại là vị Đại La thứ chín.
Hình Thủ nhẹ giọng cười nói.
Khương Triệt nghe xong, lập tức kinh hỉ, tò mò hỏi:
- Xin hỏi là ai?
Hắn đã từng là Thiên Cảnh Thiên Tử, lại là huyết mạch trực hệ của Đạo Tổ, sớm đã không phải quỷ thần bình thường, đã thu hoạch được tự do không nhỏ, thường xuyên trở lại Khương tộc, cái này cũng dẫn đến hắn không đủ hiểu biết hết về Địa phủ.
Mà Địa Phủ quá lớn, mặc dù không có Đại La, nhưng số lượng Tiên Đế cũng không ít. Hình Thủ nhìn về phía ngoài Diêm La điện, buồn bã nói:
- Hắn sẽ ở trong luân hồi chúng được Đại La, ngươi có thể gọi hắn là Luân Hồi đại đế.
- Đại Đế? Này không khỏi....
Khương Triệt nghi ngờ hỏi, hắn chưa nghe nói qua tên của Luân Hồi đại đế, nhưng gọi người này là Đại Đế, vậy Hình Thủ và mười tám điện Diêm La thì tính là cái gì?
Hình Thủ cười nói:
- Không sai, chính là Đại Đế, hắn sáng tạo ra luân hồi quân, xưng là Đại Đế, không tính vô lễ, sau này Địa Phủ vẫn phải dựa vào hắn bảo hộ.
- Luân Hồi đại đế trước kia kêu cái gì?
- Gọi Diệp Thần Không....
Vạn năm về sau, một âm thanh vang vọng chư thiên vạn giới, hết thảy thiên địa Hư Không Vô Tận cùng với tất cả Tiên đạo trong Đại Thiên thế giới.
Thiên địa có thể nghe được âm thanh của hắn, khí thế không giống với Đại La khác.
- Ta là Luân Hồi đại đế, chứng được Đại La trong luân hồi, ta xây dựng đạo tràng ở Luân Hồi hải, giảng đạo tại ngàn năm sau, người có duyên đều có thể tới nghe luân hồi chi đạo.
Đạo âm thanh này đạm mạc lại bá khí, phàm là Tiên đế đều tiếp thu được một cỗ trí nhớ, đó là chỉ dẫn đi về phía Luân Hồi hải.
Đến tận đây, chín vị Đại La tề tựu.
Tại phần cuối Hoàng Tuyền, trong bóng tối u tĩnh, một đạo thân ảnh xếp bằng ở phía trên một đóa Bạch Liên, tóc dài đầy đầu tản mát tại phía dưới ngọc quan, khuôn mặt anh tuấn lại lạnh lùng, giữa mi tâm có một tế văn huyền ảo.
Luân Hồi đại đế.
Cách hắn không xa, còn có một người, đang hưng phấn đánh giá hắn.
Chính là Thiên Địa Tiếu.
- Thành công, thành công.
Thiên Địa Tiếu nắm chặt hai quả đấm, trăm vạn năm trước, hắn thành công phục sinh Diệp Thần Không đã từng là đệ nhất thiên kiêu của Võ đạo, sau này, Diệp Thần Không một mực đợi ở trong luân hồi tu luyện, tu vi một mực tại tăng lên, trước đó không lâu Thái Thượng Côn Luân chứng được Đại La, kích thích đến Diệp Thần Không, thế là Diệp Thần Không không phụ sự mong đợi của mọi người bước vào Đại La.
Thấy Diệp Thần Không thành tựu Đại La, Thiên Địa Tiếu hưng phấn đến giống như chính hắn chứng được Đại La, đi qua nhiều năm tu luyện, hắn đã tuyệt tâm Đại La, cho nên hắn sinh ra ý định bồi dưỡng Đại La, thiên tư cao nhất ở trong tay của hắn chính là Diệp Thần Không, bởi vì hắn giúp Diệp Thần Không sống lại, Diệp Thần Không hết sức kính trọng hắn, về sau tự nhiên sẽ trở thành núi dựa của hắn.
Cảm thụ được khí thế Diệp Thần Không đang tán đi, Thiên Địa Tiếu hỏi:
- Ngươi về sau còn muốn đợi ở luân hồi, không trở về Diệp tộc nhìn một chút?
Luân Hồi đại đế nhắm mắt lại, bình tĩnh nói:
- Nhân quả giữa Diệp tộc và ta đã theo luân hồi mà đi, ta không thua thiệt Diệp tộc, Diệp tộc cũng không nợ ta, về sau ta chính là Thủ Hộ giả luân hồi, thuộc về âm Phủ.
- Mà Diệp Chiến rất không tệ, hắn sẽ chiếu cố tốt Diệp tộc.
Nói đến vị đệ đệ mà bản thân chưa từng thấy qua kia, ngữ khí của Luân Hồi đại đế mang theo một tia vui mừng.
Thiên Địa Tiếu không có xoắn xuýt việc này, hắn xích lại gần về sau, phấn khởi nói:
- Đạo Tổ sẽ giảng đạo cho chín vị Đại La, ngươi nghe xong, có thể nói cho ta một chút.