Chương 1306 Sơ Tích Lưỡng Cực, mạnh nhất hư không (2)
Mắt thấy Đạo Diễn bắt đầu giống như nước thủy triều thối lui, Tiên đạo một phương, sĩ khí như hồng, dồn dập bày ra truy sát, trong chiến đấu này, bao nhiêu bạn thân, thân nhân của bọn hắn bỏ mình, há có thể từ bỏ ý đồ?
Thái Sơ Cửu Thánh cũng giống như thế, đây cũng là hộ giá hộ tống cho đại quân Tiên đạo.
Mắt thấy Đạo Diễn rút lui, Khương Trường Sinh yên lòng, đến nỗi lần này Tiên đạo thương vong, hắn không để ở trong lòng, khởi tử hồi sinh chi thuật đã sớm bị hắn phủ bụi, chỉ có hi sinh mới có thể kích thích người sống.
Khương Trường Sinh bắt đầu truyền thừa Sơ Tích Lưỡng Cực Thần Quang, trí nhớ khổng lồ tràn vào trong óc của hắn.
Sơ Tích Lưỡng Cực Thần Quang, sơ tích đại biểu cho ban đầu, lưỡng cực đại biểu cho sinh cùng tử, sáng tạo cùng hủy diệt, thần thông này chính là có thể để người sống chết, người chết sống, người tồn tại không còn tồn tại, chưa hiện tồn từng xuất sẽ sinh ra.
Thần thông này rất thích hợp cho Đại Đạo Chi Nhãn, mà không gian khai phá cực cao, Khương Trường Sinh đã suy nghĩ rất nhiều diệu dụng, thậm chí có thể dùng để làm sát chiêu đối địch.
Nửa ngày sau, Đạo Diễn triệt để tán đi, nhưng mây đen bao phủ Tiên đạo nhưng không có tán đi, trải qua trận chiến này, các Tiên Đế ý thức được chênh lệch giữa Tiên đạo và siêu thoát đạo thống, bọn hắn có thể thắng, là dựa vào lấy phân thân Đạo Tổ bảo hộ, mà bản tôn Đạo Tổ vẫn phải đối mặt nhân vật mạnh nhất Đạo Diễn.
Trong tuế nguyệt từ nay về sau, một trận chiến này cấp tốc truyền ra, dần dần, danh xưng hư không mạnh nhất rơi vào trên đầu Tiên đạo Đạo Tổ.
Một ngày trăm năm sau, Thái Sơ Cửu Thánh cùng nhau đi vào Tử Tiêu cung bái phỏng Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh để bọn hắn vào điện, sau khi Cửu Thánh hành lễ, Bỉ Ngạn đạo quân trước tiên nói:
- Đạo Tổ, thỉnh Thiên Đình phi thăng, cũng hoặc là tuyển một vị người đại biểu cho Thiên Đạo, chủ đạo Đại La tiên vực phát triển, như thế thì ngài cũng có thể an tâm tu luyện, chúng ta cũng tiện thống nhất ý kiến.
Trong đại chiến cùng Đạo Diễn, một điểm trí mạng nhất của Tiên đạo chính là không có trù tính chung, Đại La giáo phái đều là từng người tự chiến, sau khi đại chiến, bọn hắn lại muốn đề cử ra một vị Cửu Thánh đứng đầu, nhưng liên luỵ quá nhiều, rất khó đạt thành quan niệm thống nhất, đã có riêng phần mình cân nhắc cùng nhận biết, cũng có áp lực đến từ phía dưới.
Khương Trường Sinh mở miệng nói:
- Thiên Đình phi thăng, cần kinh nghiệm kiếp nạn của mình, còn cần chờ đợi thêm một đoạn thời gian ngắn, huống hồ để chư vị Đại La nghe hiệu lệnh của Thiên Đình, chỉ sợ có sai lầm thân phận của chư vị.
Vạn Phật thủy tổ trước tiên nói:
- A Di Đà Phật, Đạo Tổ, ngài quá lo lắng, chúng ta vốn tương xứng cùng Thiên Đế đạo hữu, như thế nào dùng cảnh giới luận cao thấp, cuối cùng sẽ có một ngày, Thiên Đế sẽ thành tựu Đại La, mà tương lai, người nào cảnh giới càng cao, ai cũng không nói chắc được.
Lời hắn nói được các Đại La khác đồng ý, thật ra bọn hắn cũng muốn bắt chước Đạo Tổ bế quan tu luyện, nhưng bọn hắn không được, mỗi người bọn họ nắm giữ giáo phái, một khi bế quan, nếu giày vò ra nhân quả, vậy cũng không tốt tiếp nhận.
Các Đại La khác dồn dập tỏ thái độ, biểu thị nguyện ý duy trì Thiên Đình chưởng khống quyền chủ đạo của Đại La tiên vực.
- Đã như vậy, vậy thì các giáo tuyển ra đệ tử giỏi, cùng nhau vào Thiên Đình phong thần, cộng trị Đại La tiên vực, khi như vậy, các giáo phái mới có thể không mâu thuẫn Thiên Đình.
Khương Trường Sinh trầm ngâm nói.
Lời này được Thái Sơ Cửu Thánh tán đồng, đều không có ý kiến.
Bọn hắn chuyện trò chuyện trong chốc lát về danh ngạch phong thần của Thiên Đình, Bỉ Ngạn đạo quân thừa dịp nhắc đến Võ đạo.
Ánh mắt Thái Thượng Côn Luân khẽ biến, Luân Hồi đại đế thì mặt không đổi sắc.
Khương Trường Sinh mở miệng nói:
- Tiên Đạo đại môn rộng mở, chỉ cần không có ác ý, không cần ngăn cản, nhưng tới Tiên đạo lĩnh vực, nhất định phải tuân theo quy tắc Thiên Đạo.
Nói lời này đặt vững chuẩn tắc Tiên đạo phát triển sau này.
Bỉ Ngạn đạo quân như trút được gánh nặng, hắn thật ra cũng lo lắng Đạo Tổ gạt bỏ Võ đạo, trên thực tế hắn quá lo lắng, lòng dạ của Đạo Tổ xác thực cũng không phải hắn có thể so sánh.
Đợi Thái Sơ Cửu Thánh rời khỏi, Khương Trường Sinh thì đang nghĩ về chuyện chọn người đại biểu cho Thiên Đạo.
Cảnh giới Đại La quá khó đi đến, tuyệt không phải hắn muốn cho người nào đi đến, người đó sẽ đến được, Thiên Đình có thể thống trị chúng sinh phía dưới Đại La, nhưng như thế nào có thể quản được Đại La, trong tuế nguyệt từ nay về sau, số lượng Đại La tất nhiên sẽ tăng trưởng, nhất định phải có một người có thể dẫn dắt nhóm Đại La khi Tiên đạo đối ngoại.
Hắn cũng chỉ hơi ngẫm lại, việc này còn chờ thương thảo, dù sao Đại La đại biểu cho siêu thoát, vô câu vô thúc, nếu cưỡng ép an bài một người chưởng khống Đại La, cảnh giới này sẽ mất đi ý nghĩa, ít nhất hiện tại, Đại La không cần bị quản lý.
Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ, Bạch Long đều không ở trong điện, sau khi đại chiến kết thúc, Đại La tiên vực có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, Khương Trường Sinh rất ít can thiệp chuyện của chúng sinh, cho nên hắn là người thanh nhàn nhất.
Hắn bắt đầu tu hành Sơ Tích Lưỡng Cực Thần Quang.
...