Chương 1316 Bị xen ngang, Huyền Nhật đế quân
Một bên khác.
Trong sân, Khương Trường Sinh cũng nghe đến đối thoại của cha mẹ ở kiếp này, tiếng lòng của hắn bị kích thích.
Nói thật, hắn không có tình cảm quá sâu đối với cha mẹ của kiếp này, đối với Khương Uyên, càng rất không ưa thích, cho nên hắn chưa từng đi xem qua bọn hắn, cũng không phải nói hắn vô tình, mà hắn mang theo trí nhớ giáng sinh, nếu thật là cha mẹ của hắn, hắn càng để ý cha mẹ của kiếp trước, kiếp trước ở địa cầu, hắn là người bình thường, cha mẹ cũng chỉ là người bình thường, hắn còn chưa tận hiếu đã mất sớm đầu thai.
Cũng không biết kiếp trước sau khi hắn chết, cha mẹ của hắn làm sao vượt qua quãng đời còn lại sau này.
Sau một ngày.
Trên Long Khởi sơn vẫn người người nhốn nháo, náo nhiệt không thôi, Thiên Tử một mực thủ ở dưới chân núi lại kìm nén không được.
Hắn là Thiên Tử của Thiên cảnh, nơi này hay là địa bàn Kinh Thành, chẳng lẽ hắn không có tư cách đi lên ngồi xuống?
Mỗi khi hắn muốn lên núi, thấy bạch y nam tử cũng đang chờ đợi, chỉ có thể nhịn được, hắn cũng chỉ sợm chọc giận tồn tại không chọc nổi.
Thiên tử đi vào bên cạnh bạch y nam tử, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Tiền bối, ngài không đi lên sao?
Bạch y nam tử lắc đầu nói:
- Ta nhưng không có tư cách đi lên, ta chỉ phụ trách thủ hộ Long Khởi sơn, tránh cho có người đi lên quấy rầy thọ thần sinh nhật.
Thiên tử đang muốn truy vấn, một cỗ khí thế khủng bố buông xuống, hắn cả kinh đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Một vệt kim quang từ chân trời chạy nhanh đến, mục tiêu trực chỉ Long Khởi sơn.
- Càn rỡ!
Một tiếng hừ lạnh tiếng vang lên, Thiên Tử trừng to mắt, mặt lộ vẻ không thể tin được, chỉ thấy bầu trời xuất hiện một bàn tay to lớn, dùng tốc độ cực nhanh bắt lấy kim quang bay tới.
Thật nhanh.
Thật lớn.
Thiên tử nhìn cự thủ trên trời, rất khó tưởng tượng bản tôn hắn khổng lồ ra sao, Côn Luân giới giống như chỉ là một cái vạc, có người ở ngoài đưa tay vào trong vạc, loại thị giác rung động này cho dù là hắn, người từng tu hành qua ở Khương tộc Đế mạch đều trở nên khiếp sợ.
- Đạo Tổ! Ta muốn gặp Đạo Tổ! Thả ta ra!
Một tiếng mắng chửi truyền ra từ trong cự thủ, cự thủ lúc này thu hồi.
- Để cho hắn vào đi.
Âm thanh của Khương Trường Sinh truyền ra từ trong Long Khởi sơn, cự thủ run lên, do dự một chút, vẫn buông tay ra, một tên nam tử áo bào tím hiện thân, áo bào hoa lệ, thoạt nhìn không giống như người trong khổ nạn, hắn lập tức bay tới phía Long Khởi sơn.
Trong đình viện.
Thiên Đế liếc nhìn Tuyên Đạo Thiên Hoàng, Tuyên Đạo Thiên Hoàng lộ ra nụ cười khổ, trong lòng không vừa lòng về Khương tộc, chuyện thế nào?
Trần Lễ yên lặng đứng dậy, lui qua một bên, tất cả mọi người trong ngoài viện dừng lại nói chuyện với nhau, nhìn qua nam tử áo bào tím đang bay tới từ chân trời.
Nam tử áo bào tím cấp tốc rơi vào trong nhà, đối mặt các đại năng nhìn chăm chú xung quanh, trán của hắn tràn đầy mồ hôi lạnh, hắn nỗ lực điều chỉnh tâm tính, đi đến trước mặt Khương Trường Sinh quỳ xuống, nói:
- Tại hạ Huyền Nhật đế quân bái kiến Đạo Tổ!
Khương Trường Sinh lắc lư chén trà, không có mở miệng.
Trong đình viện lâm vào trong yên lặng đè nén, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía hắn đều rất bất mãn.
Huyền Nhật đế quân ngẩng đầu, cắn răng nói:
- Đạo Tổ, xin cho Thiên Đình phi thăng!
Vừa dứt lời, các tiên thần đều kinh ngạc, ngay cả Thiên Đế cũng lộ ra ánh mắt có chút ngoài ý muốn, hắn còn tưởng rằng Huyền Nhật đế quân muốn cáo trạng.
Khương Trường Sinh nhìn về phía hắn, nhẹ giọng cười hỏi:
- Vì sao?
- Hai trăm vạn năm, Thái Ất Tiên Vực tích lũy quá nhiều ân oán không thể hóa giải, Thiên Đình không thể làm gì, chỉ có thể phi thăng, bằng không cuối cùng sẽ có một ngày, Thái Ất Tiên Vực sẽ loạn.
Huyền Nhật đế quân cả gan, trầm giọng nói.
Lời Huyền Nhật đế quân nói ra để sắc mặt của mọi người ở đây trở nên khó coi, nhất là Thiên Đình một phương, lời ấy không phải chính là đang nói Thiên Đình không có năng lực xử lý mâu thuẫn trong Thái Ất Tiên Vực sao?
Cơ Võ Quân nhịn không được hừ lạnh nói:
- Cuồng vọng, sau khi Thiên Đình phi thăng, có phải nên do ngươi tới chấp chưởng quyền hành Tiên đạo hay không?
Huyền Nhật đế quân trả lời:
- Người nào chấp chưởng quyền hành, tự nhiên do Đạo Tổ tới định, ta chẳng qua cảm thấy Thiên Đình không thể xử lý phiền toái hiện tại, bởi vì phiền toái bắt nguồn từ Thiên Đình, chắc hẳn, Thiên Đế bệ hạ rõ ràng nhất!
Thiên Đế mặt không biểu tình, không có lên tiếng.
Ánh mắt chúng tiên thần nhìn về phía Huyền Nhật đế quân cực kỳ bất mãn, nói lời này đã không phải nội hàm, là chỉ cái mũi của bọn hắn mắng bọn hắn.
Khương Trường Sinh rót cho mình một ly trà, bình tĩnh nói:
- Mâu thuẫn cần phải giải quyết, đây chính là kiếp nạn Thiên Đình cần vượt qua, độ kiếp thành công sẽ được phi thăng, độ kiếp thất bại, vậy thì đánh tan.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người động dung.
Đánh tan?
Nhóm tiên thần mặc dù cảm thấy sinh hoạt hiện tại có chút buồn tẻ, mỗi ngày không có bao nhiêu hi vọng, nhưng nếu gọt sạch tiên vị của bọn hắn, bọn hắn có nguyện ý hay không.