← Quay lại trang sách

Chương 1320 Thôi động đại kiếp, biến số nhân quả (2)

Đã như vậy, ta sẽ giúp ngươi một tay, để ngươi có được lực lượng lấy một địch vạn cùng cảnh giới.

Khương Trường Sinh nhếch miệng, hắn nâng tay phải lên, một thanh trường thương xuất hiện trên lòng bàn tay, đây là hắn pháp bảo mạnh nhất luyện chế ra, phẩm giai có thể so với Thiên Đạo chí bảo.

Đương nhiên, mạnh nhất là chỉ trong số pháp bảo hắn luyện chế, thương này tạm thời còn không thể so sánh cùng Hỗn Độn Linh Bảo do sinh tồn ban thưởng ban cho.

Thương này được hắn đặt tên là Tru Thiên thương.

Hắn nhẹ nhàng ném Tru Thiên thương một cái, Tru Thiên thương trong nháy mắt tan biến.

Theo sau, ánh mắt hắn lần nữa nhìn về phía Mộ Linh Lạc, muốn nhìn xem nàng đang tắm trong cái gì.

Dùng đạo hạnh của hắn bây giờ, bình thường có thể chui vào trong ý chí của Đại La, ánh mắt hắn biến đổi, thần không biết quỷ không hay đi vào ý chí của Mộ Linh Lạc.

Đêm tối, ý chí Mộ Linh Lạc đứng ở trên một đám mây, nhìn‌ xuống thành trì phía dưới, nàng không có chú ý tới ý chí Khương Trường Sinh đang ở cách đó không xa nhìn nàng.

- Nơi này là...

Khương Trường Sinh cảm nhận được quen thuộc, không khỏi cúi xuống nhìn lại. ‌

Trên mái hiên trong thành có lần lượt từng bóng người đang nhanh chóng xuyên qua, chạy trước tiên chính là một thân ảnh áo trắng, dáng người hẳn là một nữ tử, hai tay cầm kiếm, mang theo mặt nạ cười.

Ánh mắt tử Trường Sinh Lộ ra vẻ hoài niệm.

Đây không phải Đại Cảnh năm đó à?

Người áo trắng chính là kiếp trước của Mộ Linh Lạc, Hoa Kiếm Tâm.

Thấy Hoa Kiếm Tâm, Khương Trường Sinh không khỏi có chút hoài niệm.

Luân hồi có thể thay đổi người, vị bạch y nữ tử trước kia kia sớm đã biến mất, mặc dù Mộ Linh Lạc đã thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, nàng cũng không còn là nàng năm đó, người đều đang thay đổi.

Khương Trường Sinh có thể tính tới Mộ Linh‌ Lạc lặp đi lặp lại nhìn xem đoạn trí nhớ này đã mấy chục lần, tựa hồ đang tìm cái gì.

Rất nhanh, người áo trắng bị bao vây, tình thế nguy cấp.

Cầm đầu là một hắc y nhân tay cầm đại đao, lạnh lùng nói:

- Bạch Y vệ thật muốn nhúng tay vào việc này?

Người áo trắng hừ lạnh nói:

- Đại Cảnh bạch y, hộ quốc hộ dân.

Đại Cảnh bạch y.

Nghe cái tên đã lâu này, Khương Trường Sinh càng thêm hoài niệm, bởi vì Bạch Y vệ sớm đã là lịch sử, bây giờ Thiên Cảnh không còn Bạch Y vệ.

Lại nhìn tiếp, người áo trắng giết ra khỏi trùng vây, một đường đi vào dưới chân Long Khởi sơn, lúc mạng sống như treo trên sợi tóc, được Khương Trường Sinh hiện tại dùng Thái Hành kiếm cứu.

Trong quá khứ của Mộ Linh Lạc, Khương Trường Sinh là mơ hồ, chỉ vì hắn đã là Đại La, thoát khỏi vận mệnh, Khương Trường Sinh mơ hồ là trí nhớ của nàng sinh ra, cũng không phải Khương Trường Sinh thật.

Cứ như vậy, người áo trắng là Hoa Kiếm Tâm sinh ra nhân quả với Khương Trường Sinh, đây cũng là điểm xuất phát giữa nhân quả của Mộ Linh Lạc và Khương Trường Sinh.

Đợi Hoa Kiếm Tâm chuyển vào Long Khởi sơn, Mộ Linh Lạc phất tay, để đoạn quá khứ này tái hiện.

Khương Trường Sinh xem như thấy rõ, nàng muốn tìm được chân ngã.

Quá trình này, hắn cũng từng trải qua.

Bất quá nàng tựa hồ muốn tìm được không phải chân ngã nàng mong muốn, mà nàng cho rằng chân ngã mà Khương Trường Sinh mong muốn đối với nàng.

Thân là Hoa Kiếm Tâm chuyển thế, Mộ Linh Lạc mặc dù ngoài miệng tiếp nhận, thật ra trong lòng một mực có một cái khe, nhất là khi nghiên cứu Vận Mệnh Chi Đạo, càng làm cho nàng có cách nhìn không giống với kiếp trước kiếp này.

Khương Trường Sinh yên lặng nhìn xem, không có nhúng tay, cũng không có chỉ dẫn, quá trình Đại La tạo nên chân ngã nhất định phải dựa vào chính mình, bất kỳ người nào tham gia, đều sẽ ảnh hưởng đến tu hành từ nay‌ về sau.

Nếu như hắn dùng cái nhìn của mình trợ giúp Mộ Linh Lạc tạo nên chân ngã, Mộ Linh Lạc sau này có khả năng chẳng qua là cảnh giới Đại La thứ nhất, nếu dựa vào chính mình, mới có tư cách tìm kiếm đến cảnh giới tiếp theo - Đại La Thần Tướng.

Đạo, vô cùng huyền diệu.

Mạnh như Khương Trường Sinh, cũng có rất nhiều thời điểm nhìn không thấu đạo ý.

Rất lâu.

Khương Trường Sinh thu hồi ý chí, hắn yên lặng nhìn xem Mộ ‌ Linh Lạc, nhìn xem vị đạo lữ được hắn che chở mọi loại lớn lên, tu hành đến đây.

Con đường hướng đạo, hắn thật có thể dựa vào sức một mình, bảo hộ người bên cạnh đi đến đạo phần cuối sao?

Đại La tiên vực, Linh Tiêu giáo.

Một trong Thái Sơ Cửu Thánh - Tiêu Hòa nương nương là người thu đồ đệ ít nhất trong các Đại La, Linh Tiêu giáo trước mắt chỉ có vài vị nữ đệ tử, động thiên phúc địa hiển thị rõ tĩnh mịch.

Trong một đạo quan, Tiêu Hòa nương nương đang cùng các đệ tử luận đạo, trong đó một vị rõ ràng là Thanh Khâu thánh mẫu mà Khương Trường Sinh từng gặp phải trong đạo thống phản thần, bây giờ, nàng còn không phải thánh mẫu.

- Sư phụ, Thiên Đình đại kiếp đã kết thúc, vì sao Thiên Đình còn chưa phi thăng, chẳng lẽ Đạo Tổ còn có ý nghĩa càng sâu?

Một nữ đệ tử hỏi, những người khác dồn dập nhìn về phía Tiêu Hòa nương nương.