Chương 1360 Đạo Tổ xuất quan, tư thái Đại La (2)
Bây giờ, tín đồ hương hỏa của hắn triệt để nở hoa tại hư không lĩnh vực, nếu như hư không lĩnh vực là một tấm giấy đen, thắp sáng toàn bộ tín đồ hương hỏa, sẽ giống như đầy sao cuồn cuộn, rất hùng vĩ.
Hắn đã không còn ở thời kì dẽ xúc động như phàm nhân, nhưng hắn vẫn như cũ cảm nhận được một phần ý thức trách nhiệm.
- Quá lâu không có giảng đạo, mặc dù có Thiên Đạo bảo hộ chúng sinh, nhưng cuối cùng có chút tình huống chiếu cố không được, đợi du lịch xong nhân gian, sẽ giảng đạo ngay bên trong Thần Du đại thiên địa.
Khương Trường Sinh một bên nghe tiếng lòng của những sinh linh đang chịu khổ nạn, một bên suy nghĩ.
Đứng ở góc độ của hắn, sinh linh gặp khổ nạn sao mà nhiều, hắn không có khả năng đi tương trợ mỗi một vị sinh linh, dù sao nhân quả là tướng đúng, hắn muốn làm chính là để tuyệt đại đa số sinh linh của Tiên đạo có thể hưởng thụ Tiên đạo.
Thời gian ngàn năm luyện đan rất nhanh, lúc Khương Trường Sinh đứng người lên đã nhìn thấy Bạch Kỳ đã đứng ở cách đó không xa, trông mong mà đối đãi.
Mộ Linh Lạc lại còn đang ở trong ngộ đạo.
Khương Trường Sinh đứng dậy, thu Vạn Vật Tam Thiên Đỉnh vào trong tay áo.
- Lần này, cứ để Bạch Kỳ theo chàng, ta thì không đi được.
Mộ Linh Lạc bỗng nhiên nói, nàng mở mắt, hướng về phía Khương Trường Sinh lộ ra nụ cười.
Chu kỳ nàng bế quan không sai biệt lắm với Khương Trường Sinh, cho nên cũng không có cảm giác được thời gian buồn tẻ, nàng hiện tại xác thực càng để bụng hơn vào việc tu hành.
Khương Trường Sinh tự nhiên không có ý kiến, khẽ gật đầu, hắn đã xem thấu kế vặt của Mộ Linh Lạc và Bạch Kỳ.
- Chủ nhân, ta...
Bạch Kỳ tiến lên, đang muốn nói cái gì.
- Vậy thì cùng một chỗ đi đi.
Khương Trường Sinh vung tay áo, không đợi Bạch Kỳ nói xong đã dẫn nàng tan biến tại chỗ.
Trong chốc lát, bọn hắn đi vào trong một vùng núi, dãy núi vờn quanh, dòng sông nhỏ chảy qua, phong cảnh hợp lòng người, Bạch Kỳ mở mắt, nhìn thấy phong cảnh trước mắt, lập tức gấp, nàng đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh Khương Trường Sinh còn có hai người.
Cơ Võ Quân, Ngọc Nghiên Dật.
Hai người bây giờ đều là tiên thần của Thiên Đình, bởi vì các nàng là tồn tại có nhân quả chặt chẽ cùng Đạo Tổ, cho nên địa vị rất đặc thù.
Bạch Kỳ sửng sốt, không khỏi nhìn về phía Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Đi thôi, cùng đi nhìn Địa Tiên giới biến hóa một chút, nói ra, hai người các ngươi còn chưa có tới Địa Tiên giới.
Cơ Võ Quân cùng Ngọc Nghiên Dật cũng có chút mộng, mặc dù sớm biết Bạch Kỳ sẽ giúp các nàng nói chuyện, các nàng cũng một mực khẩn trương lại mong đợi chuẩn bị, nhưng giờ khắc này tới quá đột ngột.
Ngọc Nghiên Dật là cảm xúc phức tạp nhất, lúc nàng nhận biết Khương Trường Sinh còn không có Tiên đạo, khi đó các nàng còn ở trong Long Mạch đại lục, tranh phong cùng vận triều, triều tông, nàng đại biểu Phù Nguyệt thế gia lôi kéo Khương Trường Sinh, thường xuyên qua lại, nàng dần dần sinh ra lòng ái mộ Khương Trường Sinh, thậm chí còn chủ động thổ lộ qua, nhưng lại bị cự tuyệt.
Nhưng, đã ái mộ qua dạng nam tử như Khương Trường Sinh, sao nàng lại có thể coi trọng nam tử khác.
Cơ Võ Quân thì đến từ Thánh triều, đang lúc chém giết cùng yêu ma, nàng được Khương Trường Sinh cứu, sau đó đi vào đình viện Long Khởi quan, cũng đã trở thành một thành viên trong vòng quan hệ, dứt bỏ tình cảm mà nàng dành cho Khương Trường Sinh, địa vị hay nguồn gốc bản thân nàng tương ứng với thực lực của nàng, bây giờ cũng thuộc về với Tiên Đế đỉnh tiêm đương thời.
Cảm xúc của Ngọc Nghiên Dật là lo được lo mất, Cơ Võ Quân thì là mừng rỡ, dù sao thì trình độ thân cận giữa hai nữ và Khương Trường Sinh vẫn có chút khoảng cách.
- Đi thôi, một bên lịnh hội nhân gian phong tình, một bên tự ôn chuyện, ta cũng cảm thấy rất hứng thú đối với việc mà các ngươi đã trải qua.
Khương Trường Sinh cười nói.
Cố nhân ban đầu của hắn không nhiều, mà hai nữ cũng một mực một lòng hướng đạo, không có kết đạo lữ, điểm này vẫn đả động hắn.
Bất quá đứng ở cảnh giới của bọn hắn, tình yêu thật ra không có quá quan trọng, nếu có thể khích lệ ý chí tu hành lẫn nhau, đó cũng là điều cực tốt.
Bạch Kỳ thở dài một hơi, sau đó bắt đầu sôi nổi bầu không khí, nàng tính là khách quen của Địa Tiên giới, rất tinh tường đối với nơi này.
- Trong Địa Tiên giới có thể cất giấu một vị Đại La, trước đó không lâu còn lặng lẽ đột phá Đại La, không người biết được, các ngươi có biết là ai?
Bạch Kỳ bán một nút hỏi.
Cơ Võ Quân lắc đầu bật cười nói:
- Côn Luân giáo chủ, đúng không? Thật ra lúc hắn chứng được Đại La, ta có cảm ứng.
Vừa dứt lời, Bạch Kỳ, Ngọc Nghiên Dật đều kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Chẳng lẽ nói, nàng đã đụng chạm đến cảnh giới Đại La?
Khương Trường Sinh liếc nhìn Cơ Võ Quân, nhẹ giọng cười nói:
- Có tư thái Đại La, nhưng vẫn còn có chút khoảng cách, mặc kệ như thế nào, ngươi có hi vọng rất lớn chứng được Đại La.
Theo đạo hạnh của hắn càng ngày càng cao, Thiên Đạo cùng với toàn bộ Tiên đạo đều chịu ảnh hưởng của hắn, một khi hắn đột phá cảnh giới càng cao hơn, độ khó về Đại La cũng sẽ hơi giảm xuống, nhưng vẫn như cũ là cánh cửa mà tuyệt đại đa số sinh linh cố gắng cả đời đều không thể vượt qua.
Cơ Võ Quân cùng hắn có nhân quả mật thiết, tự nhiên chịu Thiên Đạo chiếu cố, lại thêm ngộ tính bản thân không tệ, cuối cùng sẽ có một ngày có thể đi đến Đại La.