Chương 1366 Bát Quái chi pháp, Đạo Côn Luân (1)
Mấy ngàn năm sau, Vị Lai phật tổ của Phật môn tìm tòi nghiên cứu tu hành Pháp môn của Chu Quái, kết quả trầm mê, bế quan không ra.
Tựa hồ Đại La tiên vực đã bắt đầu tiếp nhận, thậm chí tôn sùng Pháp môn của Chu Quái.
Tiên đạo cũng có pháp môn suy tính, nhưng Chu Quái suy tính càng thêm tường tận, thần kỳ hơn, thậm chí có loại cảm giác trêu đùa vận mệnh, để Tu Tiên giả đấu với trời dễ dàng yêu thích, huống chi chẳng qua là tu hành Pháp môn của Chu Quái, cũng không phải gia nhập Chu Quái, bọn hắn cũng không có trả giá cái gì.
Theo các phương giáo phái cùng với Thiên Đình thế nào cũng tra không được tung tích của sinh linh Chu Quái, việc này không giải quyết được gì, cuối cùng Đại La tiên vực cũng tiếp nhận Pháp môn của Chu Quái phổ biến, trên thực tế, bản thân Tiên đạo có tính bao dung, phương pháp tu hành của đạo thống khác cũng lưu truyền trong Đại La tiên vực, chủ yếu tu hành pháp lực, rung chuyển không được căn cơ Tiên đạo.
Nhưng nhìn trộm vận mệnh, nắm giữ vận mệnh, dễ dàng để cho người ta mê thất.
Một bên khác, mấy trăm ngàn năm qua đi, Địa Tiên giới đã có biến hóa lớn, sóng gió ở trong Đại La tiên vực cũng không có ảnh hưởng đến thế giới này, các bộ lạc nhân tộc bắt đầu đi đến chế độ tập quyền, khái niệm về Tộc đã sinh ra.
Trong núi sâu, trong một đạo quan.
Bạch Kỳ đang làm khách bái phỏng Côn Luân giáo chủ.
Địa Tiên giới là thiên địa mà chủ nhân nàng đặc biệt quan tâm, nàng tự nhiên thường xuyên đến đây xem xét.
- Thập Nhị thánh mẫu đã danh chấn Tiên đạo vạn giới, vì sao ngươi còn mặt mày ủ rũ?
Côn Luân giáo chủ cười ha hả hỏi.
Đối với vị nữ yêu bên người Đạo Tổ này, hắn cũng rất có hảo cảm, bởi vì trước đây thật lâu, hắn trước kia nhận qua ân của nàng, mà nàng không màng hồi báo.
Trên thực tế, Bạch Kỳ cũng rất ít khi gặp được khốn cảnh, để mời một vài Đại La ra mặt mượn thế giải quyết.
Bạch Kỳ thở dài nói:
- Tự nhiên không phải sầu lo vì chuyện của chính ta, Pháp môn của Chu Quái phổ biến, ngươi hẳn là từng nghe nói, ta luôn cảm thấy đây không phải chuyện tốt, mà gần đây, bầu không khí trong Đại La tiên vực hết sức quỷ dị, tín nhiệm giữa các Tu Tiên giả tựa hồ đã giảm xuống, ai nấy đều đề phòng lẫn nhau, có lẽ thấy được những vận mệnh không tốt, lo lắng người bên ngoài hại mình.
Côn Luân giáo chủ vuốt râu nói:
- Có lẽ thứ bọn hắn thấy không phải thật sự, chỉ là có người muốn bọn hắn thấy, dùng thần thông của Đạo Tổ, không có đạo thống nào dám vào phạm Tiên đạo, Chu Quái dùng phương pháp này tan rã Tiên đạo từ bên trong, đúng là một loại thủ đoạn rất cao minh.
Ánh mắt Bạch Kỳ sáng lên, hỏi:
- Ngươi cũng cảm thấy là âm mưu?
Côn Luân giáo chủ gật đầu nói:
- Vận mệnh, nhân quả chi đạo, nào có dễ dàng như vậy, bây giờ, Tu Tiên giả không có đi đến Tiên Đế đều có thể luyện thành Pháp môn của Chu Quái, bản thân đã không hợp lý, bất quá ngươi không cần phải gấp, ta tự có biện pháp.
- Biện pháp gì?
- Chính là sáng tạo ra thôi diễn chi pháp, có thể hiểu rõ Pháp môn của Chu Quái ta xưng là bát quái, chịu Đạo Tổ dẫn dắt, nếu kẻ địch muốn tan rã từ bên trong, thì không cần thiết quấy nhiễu Đạo Tổ, chúng ta tự mình giải quyết, cũng nói cho Chu Quái cùng với các đạo thống khác rằng, Tiên đạo không chỉ có mỗi Đạo Tổ.
Côn Luân giáo chủ khí phách nói, tinh thần hắn phấn chấn, khôi phục sự tự tin đệ nhất nhân phía dưới Đạo Tổ ngày xưa.
Bạch Kỳ đột nhiên cảm giác được hắn chưa hẳn không thể vượt qua Vạn Phật thủy tổ.
Suy nghĩ kỹ một chút, Vạn Phật thủy tổ trước kia là truy đuổi bóng lưng của hắn trưởng thành, chẳng qua hắn bị Đại La ngăn cản rất nhiều năm, mới bị kéo ra chênh lệch.
- Nếu ngươi có thể sáng tạo ra Bát Quái chi pháp, ta sẽ dùng công đức bản thân giúp ngươi truyền bá.
Bạch Kỳ phấn chấn nói.
Côn Luân giáo chủ cười nói:
- Kiếp nạn Tiên đạo lần này, cứ để ngươi và ta hợp lại giải quyết, để Đạo Tổ xem xem năng lực của chúng ta.
Nói lời này triệt để nhóm lửa trong lòng Bạch Kỳ.
Hai người thương lượng trong chốc lát, Bạch Kỳ không lại quấy rầy, để Côn Luân giáo chủ nắm chặt thời gian nghiên cứu.
Đối với Bát Quái chi pháp, Côn Luân giáo chủ mặc dù đã có hướng đi, nhưng vẫn cần thời gian nghiên cứu, hắn dùng nhân quả chi đạo sáng tạo thôi diễn bát quái, bản thân hắn tràn ngập lòng tin, nói cho Bạch Kỳ, nhiều nhất hai mươi vạn năm, nhất định có thể thành công.
Hai mươi vạn năm đối với nhân gian mà nói, vô cùng dài đằng đẵng, nhưng đặt ở Đại La tiên vực, còn chưa đủ để Tiên đạo đại loạn.
Đạo Môn, bên trên một ngọn núi cao trong mây.
Bỉ Ngạn đạo quân cùng Thái Thượng Côn Luân ngồi đối diện đánh cờ, hắc bạch hai cờ, mỗi một con đều có đạo vận.
- Pháp môn của Chu Quái, ngươi như thế nào xem?
Bỉ Ngạn đạo quân hỏi.
Thái Thượng Côn Luân khịt mũi coi thường nói:
- Thủ đoạn nham hiểm lừa gạt người, tính thiên ngoại, cái gì đều không tính được, chỉ có thể coi là xem được tình huống bên trong Thiên, nhưng Chu Quái lại không thể làm chủ Thiên Đạo, âm mưu ở trong này còn chưa đủ rõ ràng?
Bỉ Ngạn đạo quân lắc đầu nói:
- Nhưng chúng sinh nhìn không thấu, tự cho là đạo hạnh của mình không đủ.