Chương 1397 Bá đạo tuyệt đối (2)
Khương Trường Sinh lần nữa diễn toán cường giả ở phạm vi gần đó, phát hiện Chu Quái thần tôn cùng vị Vĩnh Hằng Thần Tôn thần bí kia đều biến mất.
Cái này…
Bị hù chạy?
Khương Trường Sinh đột nhiên có chút hối hận, mình không nên ra tay toàn lực.
Hắn thu hồi Đại La Thần Tướng, thân hình khôi phục như thường, sau đó ngồi lên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, Vạn Phật thủy tổ, Cực Quang thần quân đem ánh mắt nhìn về phía hắn, đều tràn ngập cuồng nhiệt.
- Lão sư, xử trí những sinh linh Chu Quái đó như thế nào?
Vạn Phật thủy tổ cung kính hỏi.
Trải qua trận chiến này, tín ngưỡng bọn hắn dành cho Khương Trường Sinh đã đi đến cực hạn.
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói:
- Chu Quái tổn thất đã đủ lớn, mặc dù không có tru diệt người vừa rồi, nhưng hắn không có ngàn vạn năm, rất khó khôi phục thực lực, Chu Quái cũng sẽ yên tĩnh một quãng thời gian, cứ như vậy đi.
Hắn cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, Chu Quái mặc dù tính toán Tiên đạo, nhưng cũng không có đến mức độ kém chút hủy diệt Tiên đạo.
Hắn thậm chí không có bắt được kẻ chủ mưu sau lưng lúc trước, hắn tin tưởng Chu Quái sẽ để cho người kia hối hận.
Khương Trường Sinh quay người, mang theo Vạn Phật thủy tổ, Cực Quang thần quân trở về.
- Lão sư, người vừa rồi kia đến tột cùng là cảnh giới gì?
Cực Quang thần quân nhịn không được tò mò mở miệng hỏi.
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói:
- Vĩnh Hằng Thần Tôn, đây là cảnh giới phía trên Đạo Hư Tôn Chủ, mặc dù các ngươi đi đến Đại La Thần Tướng, cũng không nên tùy tiện trêu chọc Vĩnh Hằng Thần Tôn, các ngươi cũng nhìn thấy, dù cho bị ta tru diệt, hắn vẫn có thủ đoạn sống sót.
Cực Quang thần quân gật đầu, hắn tự nhiên không dám suy nghĩ đối phó Vĩnh Hằng Thần Tôn, hắn chẳng qua tò mò về cảnh giới thôi.
Vạn Phật thủy tổ cảm khái nói:
- Vĩnh Hằng Thần Tôn xác thực khó lường, vận dụng lực lượng Nhân Quả là chúng ta không thể so.
Hai người triệt để mở ra máy hát, thao thao bất tuyệt thảo luận, Khương Trường Sinh cũng không có ngăn cản, mặc cho bọn hắn trò chuyện.
Chuyến này cũng tính để bọn hắn gia tăng ánh mắt, tin tưởng bọn họ sau này làm việc tại Đại Thiên thế giới sẽ càng thêm cẩn thận.
Một lát sau.
"Tiên tuế năm 5,049,208, ngươi gặp phải Chu Quái thần tôn cùng với rất nhiều cường giả Chu Quái vây công, ngươi thành công sống sót, vượt qua một trận sát kiếp, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng - Hỗn Nguyên linh bảo Nhân Quả Chử Thanh Bào".
Nhìn xem nhắc nhở này, Khương Trường Sinh cảm thấy không tệ, ít nhất thu được một kiện Hỗn Nguyên linh bảo.
Không hổ là Chu Quái.
Trong hư không.
Chu Quái thần tôn hiện thân, quanh người hắn lượn lờ lực lượng Nhân Quả, trạng thái vô cùng suy yếu, hồn thể như ẩn như hiện, hắn cảnh giác nhìn về phía xung quanh, trầm giọng nói:
- Người nào? Cút ra đây!
Đang trong quá trình thoát đi, hắn cảm giác được có một cỗ lực lượng đang truy đuổi hắn.
Tuyệt không phải Tiên đạo Đạo Tổ, dùng năng lực của Tiên đạo Đạo Tổ, thật muốn đuổi giết hắn, cũng sẽ không theo sát như thế.
Mà hắn có thể cảm giác được sau khi hắn rời khỏi, nhân quả của những sinh linh Chu Quái vẫn còn, nói rõ Đạo Tổ cũng không có đuổi tận giết tuyệt, cái này khiến hắn hết sức bực bội, đối với Đạo Tổ, hắn tự nhiên không cam tâm, nhưng hắn tức giận chính là tên ngốc đắc tội Đạo Tổ kia.
Thua trong tay Đạo Tổ, hắn tâm phục khẩu phục, chỉ cảm nhận kim quang vừa rồi, hắn biết mình đời này không có khả năng rung chuyển Đạo Tổ, cho nên không dám sinh ra hận ý, thế là, hắn chỉ có thể đi hận tên ngốc đầu nguồn gây ra nhân quả kia.
- Ha ha, không ngờ Chu Quái thần tôn cũng có một ngày chật vật như thế, ta thế nào cảm giác, không cần ta ra tay, Chu Quái các ngươi sẽ tự đùa chơi chết chính mình, bây giờ bị mấy phương đạo thống vây công, các ngươi còn có tâm tình đi trêu chọc Tiên đạo gì đó đúng không!
- Mặc dù không rõ ràng Tiên đạo có lai lịch ra sao, nhưng thực lực vị Đạo Tổ này đáng sợ đến cực điểm, ngươi có thể còn sống sót, tất nhiên là hắn lưu thủ.
Một tiếng cười thần bí truyền đến, nghe vậy, sắc mặt Chu Quái thần tôn trở nên vô cùng khó coi.
Hắn chậm rãi phun ra một:
- Hàn Tôn, không ngờ ngươi lại còn không hết hi vọng, ngươi thật sự cho rằng trạng thái ta bây giờ không thể phản kích ngươi?
Hắn nhìn sang một phương hướng, chỉ thấy sâu trong bóng tối có hàn khí màu tím sậm cuồn cuộn vọt tới, trong hàn khí có một thân ảnh như ẩn như hiện.
Hàn Tôn ẩn náu trong hàn khí, cười nói:
- Ta đương nhiên sẽ cho rằng không như thế, nhưng mối thù Chu Quái diệt đạo thống của ta, ta cũng sẽ không quên, hôm nay coi như không thể triệt để diệt ngươi, ta cũng muốn để ngươi co đầu rút cổ mấy trăm triệu năm!
Hai mắt Chu Quái thần tôn như muốn phun lửa, so với Đạo Tổ quang minh chính đại, hắn thật sự thống hận những người âm hiểm kiểu này.
- Vậy để ta nhìn thử một chút, ngươi có lực lượng này hay không!
...
Trên đường chạy về Đại La tiên vực, Khương Trường Sinh cảm nhận được một tia khí tức chiến đấu mỏng manh, tới từ phần cuối hư không cách đây rất xa.
Trong đó có một đạo khí tức rất quen thuộc, chính là Chu Quái thần tôn.