← Quay lại trang sách

Chương 1404 Hồng Mông Đại Đạo, trấn áp Đại La.

Một lát sau, hư ảnh màu tím sậm trầm giọng hỏi:

- Thật chứ? Ngươi cũng đừng tái phạm hồ đồ.

Hắc y nhân cúi thấp đầu, âm thanh yếu ớt:

- Ta gặp qua... Ta gặp qua.

Hư ảnh mau tím sậm lúc này quay người, chui vào trong bóng tối.

Dưới Chư Thiên Đại Đạo Thụ.

Khương Trường Sinh khong hỏi thế sự, không để ý tới tuế nguyệt cuối cùng có một tia minh ngộ.

Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân xác lập thân thể cương mãnh, Đạo Pháp Tự Nhiên Công xác lập pháp lực, hồn phách chí cường, mà hắn muốn xác lập ý chí của mình, đợi bốn thứ hợp nhất, ngưng tụ thành chí cường chi đạo của hắn.

- Đại đạo này sẽ tên là Hồng Mông Đại Đạo.

Khương Trường Sinh tự lẩm bẩm, chẳng biết tại sao, Hồng Mông hai chữ xẹt qua ở trong đầu hắn.

Hồng Mông, vạn vật khởi nguyên, mà hắn xây dựng Tiên đạo, chính là khởi nguyên của Tiên đạo, mà hết thảy đều là luân hồi, Viễn Cổ Tiên Đạo đã qua, vậy hắn sẽ làm mới Hồng Mông, mở ra luân hồi tiếp theo.

Hồng Mông Đại Đạo của hắn, là tuyệt đối bá đạo, nhưng uy lực cụ thể, vẫn phải nhìn hắn tạo nên như thế nào.

Sau khi xác định tên, suy nghĩ của Khương Trường Sinh bắt đầu sinh động, như thế nào sáng tạo Đại Đạo, hắn cũng có ý nghĩ của mình.

Bản thân hắn đã nắm giữ lực lượng của rất nhiều Đại Đạo, lại nắm giữ không ít bí pháp, thần thông, chưa hẳn không thể thành công.

Hắn nếm thử đặt vững con đường đi lên Đại La Kim Tiên.

Khương Trường Sinh đứng dậy, đưa tất cả Bàn Cổ phân thân trở về trên nhánh cây, hắn thì trở lại trong Tử Tiêu cung.

Sau đó sáng tạo Đại Đạo, không cần nhìn đám Bàn Cổ phân thân.

Trở lại trong Tử Tiêu cung, Khương Trường Sinh nhìn thấy chỉ có Mộ Linh Lạc ở đây, mà nàng không có tu luyện, trong tay bưng lấy một quyển sách đang nhìn.

Khương Trường Sinh tiến tới, liếc qua, nói:

- Vạn vật bảo điển? Nàng còn thích cái này?

Mộ Linh Lạc quay đầu cười nói:

- Tình cờ thư giãn một tí, bản vạn vật bảo điển này hết sức lưu hành ở nhân gian, thậm chí có không ít tu tiên giáo phái nghiên cứu, thứ phàm nhân sáng tạo ra cũng có thể để tiên thần cảm thấy ngoài ý muốn.

Khương Trường Sinh ngồi bên cạnh nàng nói:

- Dù sao thì chúng ta cũng là theo phàm nhân đi tới.

- Trường Sinh ca ca, dựa theo trước đó chàng nói, Địa Tiên giới có phải sẽ đi con đường của Vạn Vật giáo hay không?

Mộ Linh Lạc còn nhớ rõ Khương Trường Sinh từng nói qua, Địa Tiên giới tồn tại chính là muốn nhìn xem nhân tộc không có Tiên đạo sẽ phát triển như thế nào.

Bây giờ Vạn Vật giáo chính là người mở đường.

Khương Trường Sinh trả lời:

- Có chỗ tương tự, cũng có chỗ khác biệt, cứ xem đi.

Vạn Vật giáo là lợi dụng linh khí để thôi động bảo cụ, xác thực có cảm giác khoa học kỹ thuật, nhưng vẫn có chênh lệch với văn minh khoa học kỹ thuật kiếp trước hắn nhận biết.

Ít nhất bọn hắn lợi dụng năng lượng quá đơn nhất, cũng khuyết thiếu sức tưởng tượng nhất định.

Có lẽ, Vạn Vật giáo lại là đời trước và điểm xuất phát của khoa học kỹ thuật.

Chỉ tiếc, Sáng Tạo giả của Vạn Vật giáo đã tan biến trong luân hồi, khi hắn còn sống, hắn sáng lập Vạn Vật giáo cũng không có vì hắn thu hoạch được công đức.

Vạn Vật giáo chỉ có thể sinh ra hứng thú của Tiên đạo, nhưng nếu đặt ở Đại Thiên thế giới, rất dễ dàng bị bóp chết, ít nhất ở trong Tiên đạo, tu tiên giáo phái là không được nhằm vào phàm nhân, đây mới là cơ hội cho Vạn Vật giáo phát triển.

Khương Trường Sinh cùng Mộ Linh Lạc cứ như vậy trò chuyện, trò chuyện xong về Vạn Vật giáo, hắn lại hỏi thăm Mộ Linh Lạc tu hành ra sao.

Bởi vì một mực nghiên cứu Vận Mệnh Chi Đạo, Mộ Linh Lạc như là Đạo Côn Luân, đi được thuận lợi hơn so với các Đại La khác, mặc dù không có ra ngoài xông xáo, cảm ngộ quy tắc Đại Đạo, nàng cách Đại La Thần Tướng cũng đã rất gần.

Nếu như không có ngoài ý muốn, Mộ Linh Lạc chính là vị Đại La Thần Tướng thứ tư.

Hàn huyên mấy canh giờ, Khương Trường Sinh trở lại trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, hắn nhìn về phía Đại La tiên vực, trong mười vạn năm gần nhất, Vạn Phật thủy tổ, Cực Quang thần quân lần lượt chứng được Đại La Thần Tướng, triệt để mở ra thời đại Thần Tướng.

Hai vị Thần Tướng đã giảng đạo mấy lần, để các Đại La cũng bắt đầu bế quan ngộ đạo, dẫn đến địa vị Tiên Đế trong khoảng thời gian ngắn tăng lên, ít nhất trong mấy chục vạn năm là như thế.

Đại La không ra, Tiên Đế chính là tồn tại mạnh nhất.

Khương Trường Sinh thu hồi ánh mắt, đang muốn tu luyện, hắn bỗng nhiên tính tới cái gì, ánh mắt nhìn về phía sâu trong hư không, tiện tay rút ra một cây sợi tóc, ném ra ngoài, sợi tóc hư không biến mất.

Trong hư không thần bí, vô số hắc ảnh va đập vào một khỏa quả cầu ánh sáng màu xanh lam, quả cầu ánh sáng màu xanh lam kia là do vòng bảo hộ pháp bảo ngưng tụ.

Trong vòng bảo hộ, Khương Tiển, Khương Thiên Mệnh, Bình An, Lữ Thần Châu, Dương đạo nhân đang dùng pháp lực bản thân gia trì vòng bảo hộ.

- Không được! Tiếp tục như vậy nữa, tuyệt đối ngăn không được.

Lữ Thần Châu trầm giọng nói, sắc mặt của hắn vô cùng ngưng trọng.

Ánh mắt Khương Tiển đầy sắc bén, xuyên qua vô số hắc ảnh, tập trung vào một đạo thân ảnh.