Chương 1407 Ta là Đạo Tổ (2)
Chờ chút.
Nam tử gầy còm tựa hồ ý thức được cái gì, chật vật quay đầu nhìn lại, phía sau hắn có một đạo hư ảnh màu lam đưa lưng về phía hắn, hắn thấy không rõ đối phương cụ thể là ai.
Hắn không biết, nhưng bốn người Khương Tiển nhận biết.
- Là sư phụ.
Bình An hưng phấn nói, Dương đạo nhân nghe được động dung.
Sư phụ của hắn không phải chính là bản tôn Đạo Tổ sao?
Là Đạo Tổ tới cứu bọn họ?
Dương đạo nhân chăm chú nhìn bóng lưng của Đạo Tâm thần chỉ, chỉ thấy trong tay Đạo Tâm thần chỉ lơ lửng một khối xương, chính là đạo cốt.
Thân hình Đạo Tâm thần chỉ tiêu tán, nhưng đạo cốt thì lưu lại ở trong hư không.
Nam tử gầy còm chật vật quay người, muốn nắm đạo cốt, Khương Thiên Mệnh nâng thương đâm tới, trực tiếp đâm vỡ đầu của hắn, sau đó thu thương, trên mũi thương còn mang theo hồn phách của hắn.
Hồn phách của nam tử gầy còm cũng đang dần dần tiêu tán, ánh mắt của hắn trở nên mơ hồ.
Trong mắt hắn, đạo cốt là xa không thể chạm như vậy.
- Tại sao có thể như vậy....
Nam tử gầy còm đến chết đều không nghĩ ra, vì sao hắn được đạo cốt vẫn bị người ta tuỳ tiện tru diệt, tính cả đạo cốt đều bị đào ra.
Dương đạo nhân lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, phong ấn hồn phách của hắn, cứ như vậy giết hắn cũng không tốt, cần giữ lại dò xét lấy tình báo, vạn nhất phía sau người này còn có cái bóng của đạo thống khác?
Lữ Thần Châu đi vào bên cạnh Khương Tiển, hỏi:
- Ngươi mời Đạo Tổ tới?
Khương Tiển lắc đầu nói:
- Không có, nơi này cách Đại La tiên vực sao mà xa xôi, mà ngươi thấy ta giống loại người sẽ khẩn cầu trưởng bối tương trợ sao? Tám chín phần mười là gia gia tính tới chúng ta có kiếp nạn này.
Bình An gật đầu, hắn là người gặp qua Khương Trường Sinh gần đây nhất trong năm người, xác thực không có nói qua việc này.
Lữ Thần Châu cảm khái nói:
- Năng lực của Đạo Tổ thật sự khó có thể tưởng tượng, nơi này cách Đại La tiên vực sao mà xa xôi, đều sắp đi vào rìa lĩnh vực.
Nhưng nếu Đạo Tổ chậm tay, bọn hắn có khả năng đã chết.
Chẳng qua, Đạo Tổ thế nào sẽ chậm, hết thảy đều ở trong mắt của ngài ấy.
Năm người tụ tập lại cùng một chỗ, nhìn nam tử gầy còm bị phong ấn, lòng vẫn còn sợ hãi.
Nhưng nếu không có Đạo Tổ ra tay, hậu quả thật không tưởngnổi.
- Ha ha ha, còn không thấy tên này thi triển ra lực lượng của đạo cốt, cứ như vậy không còn, thật buồn cười.
Khương Thiên Mệnh bỗng nhiên phình bụng cười to, mấy người khác đưa mắt nhìn nhau, lại không thể cười được.
Khương Tiển cất kỹ khối đạo cốt kia, nhất định phải mang vật này về.
Mặc dù không có nhìn thấy sự mạnh mẽ chân chính của đạo cốt, nhưng chỉ là lực lượng mà nam tử gầy còm biểu hiện ra, cũng đủ để cho hắn sợ hãi.
Vật này thật sẽ ủ thành đại họa.
- Chờ một chút, các ngươi nhìn xung quanh một chút, những hắc ảnh kia thế nào vẫn tồn tại?
Lữ Thần Châu bỗng nhiên nói ra dẫn tới tất cả mọi người nhìn về phía bốn phương tám hướng.
Vô số hắc ảnh bị nam tử gầy còm triệu hoán ra vẫn trôi nổi ở trong hư không, không nhúc nhích, như là huyễn tượng.
Khương Tiển liếc nhìn Dương đạo nhân, Dương đạo nhân lập tức xuất ra thiết quyển, phong ấn một tôn hắc ảnh, sau đó năm người cấp tốc rời khỏi, không dám lưu lại.
Một bên khác.
Ở trong Tử Tiêu cung phía xa, Khương Trường Sinh mở mắt, trong mắt hắn lộ ra vẻ ngờ vực.
Lúc trước hắn tính tới Khương Tiển năm người sẽ gặp nạn, nhưng không có tính tới những hắc ảnh kia xuất hiện.
Những bóng đen này thế nào giống như Hắc Ám Tà Linh hắn trong tương lai nhìn thấy? Bất quá Hắc Ám Tà Linh là không thấy được, những bóng đen này tuy là sản phẩm của nhân quả, nhưng không có đáng sợ như vậy.
Khương Trường Sinh bắt đầu suy tính nhân quả của vị lão giả gầy còm kia, quả nhiên, ngoại trừ nhân quả Tiên đạo, còn có nhân quả của một phương đạo thống khác.
Chẳng qua là nhân quả phương đạo thống cực này kỳ thần bí, hắn tạm thời tính không thấu, ít nhất trước đó chưa có tiếp xúc qua loại nhân quả này.
Hắn nhìn về phía Thiên Đạo, thông qua Thiên Đạo cảm giác khí vận của chúng sinh, cũng không có lại phát hiện loại nhân quả này, có lẽ lão giả gầy còm chẳng qua ngẫu nhiên tiếp xúc qua phương đạo thống này.
- Chẳng lẽ đạo thống cùng này có quan hệ đến hắc ám náo động?
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, hắn cũng không có lo lắng, thời đại hắc ám náo động chắc chắn ở tương lai vô cùng xa xôi, hắn hiện tại đi điều tra, cũng không cải biến được cái gì, không bằng đặt tinh lực ở trên bản thân.
Hắn cảm giác đến quá khứ, tương lai trải qua không phải là vì để cho hắn cải biến cái gì, mà là để cho hắn bảo trì cảm giác nguy hiểm nỗ lực đi mạnh lên.
Sáng lập Hồng Mông đại đạo là hắn chuyện hiện tại muốn làm, vô luận tốn hao bao lâu thời gian, hắn đều sẽ đi sáng tạo.
Nương theo lấy Khương Trường Sinh nhắm mắt, hắn nghênh đón chu kỳ bế quan trước nay chưa từng có.
Mấy chục năm sau, năm người Khương Tiển hữu kinh vô hiểm trở lại Đại La tiên vực, phong tồn đạo cốt lại ở bên trong Thiên Đình.
Nhưng chẳng biết tại sao, tin tức đạo cốt vẫn lưu truyền ra, thậm chí truyền ra chiến tích người trộm đạo cốt trấn áp năm vị Đại La, dẫn đến truyền thuyết của đạo cốt trở nên càng thêm huyền bí.