Chương 1410 Sao lại không nói với ta một tiếng
Trong Tử Tiêu cung u ám hiện ra tử quang thản nhiên, chỉ thấy quanh thân Khương Trường Sinh ngồi tĩnh tọa ở trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa bao quanh từng sợi tử khí thần bí, khiến cho hắn thoạt nhìn thần bí đến cực điểm, Tử Quang chiếu rọi ở trên mặt, sáng tối biến hóa, đầu nguồn tử khí đến từ Đại Đạo Chi Nhãn trên trán hắn.
Vì để sáng tạo đạo tốt hơn, Khương Trường Sinh chia Tử Tiêu cung làm hai khu vực, cho dù Mộ Linh Lạc, Bạch Kỳ, Bạch Long cũng không cách nào quấy rầy hắn.
Nhìn như toàn thân tâm, gần như vong ngã, trên thực tế hắn có lưu lại phân thân tọa trấn Tiên đạo, nếu Tiên đạo gặp khó, hắn nhất định có thể trước tiên phát giác được.
Khương Trường Sinh từ từ mở mắt, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng.
Hắn thất bại.
Quá trình sáng tạo Đại Đạo gian nan hơn xa so với trong tưởng tượng của hắn, mà hắn còn muốn sáng tạo Đại Đạo còn cường đại hơn cả Bàn Cổ.
Bất quá mặc dù thất bại, nhưng cũng không phải không có thu hoạch, thông qua sáng tạo đại đạo, hắn càng hiểu hơn về bản chất của Đại Đạo.
Khương Trường Sinh bấm ngón tay tính toán, lần này bế quan mới đi qua hai trăm vạn năm.
Muốn dùng hai trăm vạn năm thời gian đi sáng tạo Đại Đạo hoàn toàn mới, xác thực là người si nói mộng, Khương Trường Sinh thân là Đại La Kim Tiên, gần như bất tử bất diệt, mà Tiên đạo mới sinh ra hơn bảy triệu năm, khoảng cách đến đại kiếp của bản thân vô cùng xa xôi, hắn còn có vô hạn thời gian đi sáng tạo Hồng Mông Đại Đạo.
Khương Trường Sinh cũng không có đứng dậy, mà tiếp tục xem lại quá trình sáng tạo đại đạo trước đó.
Sáng tạo Đại Đạo còn muốn phức tạp hơn, tươi đẹp hơn xa so với khai thiên tích địa, có loại cảm giác huyền diệu không nói rõ, giống như ý thức nhảy ra khỏi Đại Thiên thế giới, đi vào một mảnh không gian không có bất kỳ trói buộc cùng với quấy rầy gì, nơi đó chỉ có hắn cùng với Đại Đạo trong tay.
Thời gian tiếp tục nhanh chóng trôi qua.
Rất lâu.
Khương Trường Sinh mở mắt, ánh mắt ngưng tụ, không gian cấm chế trong Tử Tiêu cung tan biến, hắn trở lại trong đại điện, thân ảnh Mộ Linh Lạc tĩnh toạ tu luyện ánh vào trong mắt của hắn.
Chỉ là xem lại quá trình sáng tạo đại đạo đã bỏ ra gần hai mươi vạn năm của hắn, khiến cho hắn cảm khái thời gian trôi qua quá dễ dàng.
Hắn chẳng qua hơi xem một thoáng quá trình ngộ đạo, đã đã trải qua thời gian mấy ngàn thế luân hồi của phàm nhân, đây cũng là chênh lệch của bản chất sinh mệnh.
Khương Trường Sinh nhìn về phía Đại La tiên vực, quả nhiên, lần nữa nhìn về phía Đại La tiên vực, lại là diện mạo hoàn toàn mới.
Hắn thậm chí thấy chủng tộc Đạo Diễn chuyển thế, tên là Diễn tộc, Diễn tộc đã là trong Đại La tiên vực chủng tộc cường thịnh.
Hắn chẳng qua bế quan một trận, Đạo Diễn đã sinh sôi nảy mầm ở trong Tiên đạo, thậm chí lớn mạnh, khiến cho trong lòng hắn cảm khái vạn phần.
Trong hơn hai trăm vạn năm, đủ để sinh ra rất nhiều Đại La, có lẽ có một ngày, hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, sẽ có Đại La Kim Tiên chưa từng thấy qua xuất hiện ở trước mắt hắn.
Đến ngày đó, hắn lại phải mạnh cỡ nào?
Ngoại trừ Đại La tiên vực, Linh giới cùng với các phương đại thiên địa xung quanh phát triển đều có thể dùng bốn chữ ‘cải thiên hoán địa’ để hình dung, khí vận Tiên đạo bàng bạc, hiển thị rõ phồn hoa cường thịnh.
Đến nỗi Thái Ất Tiên Vực, bởi vì Đại Đạo hư không không thể vô tư khuếch trương, cho nên Thái Ất Tiên Vực biến hóa cũng không có bao nhiêu, nhiều lắm thì các đại năng đứng ở đỉnh tiêm tu tiên đã đổi một nhóm người mà thôi.
Khương Trường Sinh nhìn nửa canh giờ, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Mộ Linh Lạc.
Trong những năm hắn bế quan, Mộ Linh Lạc đã thành công chứng được Đại La Thần Tướng, nàng một mình đi tới hư không đột phá, không có quấy nhiễu đến Tiên đạo, chỉ có Tiên đạo tam thánh biết được nàng đột phá, Đại La Thần Tướng sinh ra sẽ khiến cho Thiên Đạo khí vận tăng vọt, bọn hắn há có thể không phát hiện, bất quá bởi vì Đại La Thần Tướng đến từ Tử Tiêu cung, bọn hắn không cảm thấy kỳ quái.
Mộ Linh Lạc trong ngày thường rất điệu thấp, nhưng Đại La đều biết nàng tồn tại, dù sao có Bạch Kỳ tồn tại, nàng sẽ để cho hậu bối nhớ kỹ Khương Trường Sinh, Mộ Linh Lạc tồn tại.
Khương Trường Sinh không có quấy rầy Mộ Linh Lạc, hắn lách mình đi vào dưới Chư Thiên Đại Đạo Thụ, bắt đầu luyện chế Bàn Cổ quả những năm này thành Bàn Cổ phân thân.
Vô Tự Hống lao ra từ trong Vong Sinh tỉnh, đi vào trước mặt Khương Trường Sinh, một bộ dáng nịnh nọt.
Khương Trường Sinh vuốt vuốt đầu của nó, cười cười, xua đuổi đưa nó qua một bên.
Phía dưới Chư Thiên Đại Đạo Thụ chỉ có một sinh linh như Vô Tự Hống, các Bàn Cổ phân thân không hề có ý chí đơn độc, cho nên nơi này lộ ra rất tịch liêu.
Mấy chục năm sau.
Bạch Kỳ đến đây bái phỏng, nàng là có thể một trong số ít tồn tại tự do ra vào xung quanh cấm chế Chư Thiên Đại Đạo Thụ.
- Chủ nhân, ngài tỉnh lại, thế nào không nói một tiếng với ta.
Bạch Kỳ tiến đến bên cạnh Khương Trường Sinh, ra vẻ ủy khuất nói.
Nếu để cho Đại La của Tiên đạo thấy được bộ dạng tư thái này của nàng, khẳng định rất khó tin tưởng nàng là Phúc Nguyên thánh mẫu.