← Quay lại trang sách

Chương 1415 Thần binh thở dài (1)

Tiêu Hòa nương nương hỏi:

- Việc này có phải là nhằm vào Tiên đạo tính toán hay không? Dù sao Chu Quái sắp đến, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Huyền Mệnh cùng Trấn Xu sớm muộn gì cũng sẽ bị Tiên đạo đồng hóa, nhưng hôm nay, chúng ta xem như mất đi lực lượng ‌của hai phe siêu thoát đạo thống, tổn thất không thể bảo là không lớn.

Bạch Kỳ gật đầu, nói:

- Ta cũng nghĩ như vậy, Đạo Môn đã phái người đi điều tra.

Nói đến tạo hóa của Huyền Mệnh, Bạch Kỳ cảm khái vạn phần, lại bắt đầu hồi ức cách cục hư không năm đó.

Tiêu Hòa nương nương nghe một hồi lâu, hợp thời mà hỏi:

- Đạo Tổ bây giờ còn đang bế ‌quan sao?

Bạch Kỳ nghe nàng nhắc đến Đạo Tổ, trên mặt đầy tươi cười, nói:

- Không sai, thời gian lão nhân gia ông ta bế quan càng ngày càng dài, nhưng ta mỗi lần nhìn thấy ngài ấy, cũng có thể cảm giác được ngài mạnh lên, quả nhiên là cao thâm mạt trắc, mạnh như Đại La Thần Tướng, thấy hắn, chỉ sợ cũng phải cảm giác mình vẫn là phàm nhân.

Miêu tả như thế để trên mặt Tiêu Hòa nương nương lộ ra vẻ hướng tới.

Bạch Kỳ tựa hồ suy nghĩ điều gì, hỏi:

- Trước kia ngươi từng có duyên cùng Đạo Tổ?

Tiêu Hòa nương nương lắc đầu, nàng cùng Đạo Tổ chẳng qua là gặp nhau ở trong mấy đạo tràng, không ai nhận ra thân phận của Đạo Tổ, nếu Đạo Tổ không muốn thừa nhận, nàng cũng sẽ không nói ra ngoài.

Bất quá nhớ tới duyên phận giữa mình và Đạo Tổ, nàng cũng cảm thấy kỳ diệu, không biết là nàng gặp được Đạo Tổ trước, hay là Đạo Tổ nhìn trúng nàng trước, có lẽ, là bọn hắn lựa chọn lẫn nhau trên con đường tầm đạo.

Mặc dù trong ngày thường, nàng không gặp được Đạo Tổ, nhưng nàng tin tưởng Đạo Tổ đang chăm chú nhìn nàng, cho nên nàng luôn nỗ lực tu luyện, không muốn để cho Đạo Tổ thất vọng.

- Đúng rồi, ngươi có nắm chắc chứng được Đại La Thần Tướng hay không?

Bạch Kỳ ngược lại hỏi, bây giờ Tiên đạo ở bề ngoài vẫn như cũ chỉ có Tiên đạo Tam Thánh là Đại La Thần Tướng, chúng sinh đều đang đợi vị Đại La Thần Tướng thứ tư sinh ra.

Nàng biết được Mộ Linh Lạc đã trở thành Đại La Thần Tướng, nhưng Mộ Linh Lạc không thích hư danh, nàng chỉ nhận ba vị Đại La Thần Tướng, trên thực tế, vạn giới bởi vì nàng mà truyền lưu lấy một lời đồn, chính là đạo lữ của Đạo Tổ cũng là Đại La Thần Tướng.

Tiêu Hòa nương nương lắc đầu nói:

- Còn kém xa lắm, Đại La Thần Tướng quá khó khăn.

Cảnh giới càng lên cao, độ khó tự nhiên càng cao, nhưng độ khó của Đại La Thần Tướng càng khủng bố ‌ hơn, nhanh nhất vạn năm có thể sinh ra một vị Đại La, nhưng ba trăm vạn năm cũng khó khăn sinh ra một vị Đại La Thần Tướng, từ sau Tiên đạo Tam Thánh, lại không có người thành tựu Đại La Thần Tướng, thậm chí ngay cả một tia thời cơ đột phá cũng không có.

Bạch Kỳ lắc đầu, nói:

- Đại La Thần Tướng xác thực khó, nhưng ngươi tốt xấu gì cũng là Thái Sơ Cửu Thánh, tất nhiên hi vọng lớn, có lẽ ngươi nên ngẫm lại, nghiên cứu Đại Đạo nào thích hợp ngươi nhất.

Tiêu Hòa nương nương nghe vậy, như có điều suy nghĩ.

Bạch Kỳ đợi ở bên cạnh Đạo Tổ thời gian dài nhất, lời nói này rõ ràng tại đề điểm nàng.

Nghiên cứu một đạo.

Tiêu Hòa nương nương xem đạo pháp của mình, suy tư mình rốt cuộc thích hợp đạo gì?

Chẳng biết tại sao, nàng nhớ tới đạo tràng lúc trước lần đầu gặp mặt Đạo Tổ, nói ra, khi đó vẫn là nghe Đạo Côn Luân giảng đạo, Đạo Côn Luân bây giờ cũng thành tựu Đại La Thần Tướng.

Từ nơi sâu xa, nàng giống như bắt lấy cái gì.

Bạch Kỳ gặp nàng lâm vào trong suy tư, cũng không quấy rầy, tự mình uống trà, sau đó phẩm vị phong cảnh Linh Tiêu giáo.

Đạo Môn, một hòn đảo treo ở chân trời, biển ‌mây vờn quanh, xinh đẹp như tranh.

Phía trên phù đảo có một chỗ đạo đài do bạch ngọc đắp lên mà thành, bốn bóng người tĩnh toạ ở đây, phân biệt là Bỉ Ngạn đạo quân, Thái Thượng Côn Luân cùng với hai vị Đại khác La.

Bây giờ đạo môn tăng thêm Đạo Côn Luân, có tới năm vị Đại La, vẫn như cũ là đệ nhất công đức giáo phái, Phật Môn không bằng.

- Chu Quái sắp đến, Đạo Môn chuẩn bị thu đồ đệ đi.

Bỉ Ngạn đạo quân mở miệng nói.

Đây cũng là sách lược của hết thảy Đại La giáo phái, chiêu thu đệ tử trong các tộc, có thể làm cho căn cơ của giáo phái trong Tiên đạo càng sâu, mặc dù chưa có tiếp xúc qua sinh linh Chu Quái, nhưng Chu Quái là siêu thoát đạo thống có thể dẫn Đạo Tổ tự mình ra tay, thiên phú của bọn hắn tất nhiên không kém.

Mà nhân quả chi đạo, rất xứng với Đạo Môn.

Sắc mặt Thái Thượng Côn Luân bình tĩnh nói:

- Tuyển nhận Chu Quái làm đệ tử là không có vấn đề, chẳng qua so với Chu Quái, ta càng muốn biết Thiên Đình sẽ xử trí Đại Đạo thần binh như thế nào, phải chăng Chu Quái còn có thanh Đại Đạo thần binh thứ hai.

Từ khi Khương Tiển mang Đại Đạo thần binh về, thần binh kia được đặt ở trong Thiên Đình, phát ra khí tức Đại Đạo cuồn cuộn, hết thảy Đại La đều có thể cảm nhận được.

Khí tức Đại Đạo cường đại như vậy, để Thái Thượng Côn Luân cũng vì đó mà động tâm.

Bỉ Ngạn đạo quân mặt không đổi sắc, đạm mạc nói:

- Đã là Thiên Đình đoạt được, vậy thì nên do Thiên Đình quyết đoán. -

Thái Thượng Côn Luân cau mày nói:

- Tiếp nhận Chu Quái, mang đến hậu quả cũng không phải một mình Thiên Đình đối mặt, mà là toàn bộ Tiên đạo, Đạo Môn làm đệ nhất đại giáo, tự nhiên sẽ gánh chịu càng nhiều trách nhiệm cùng áp lực, vì sao không thể đưa thanh Đại Đạo thần binh này cho Đạo Môn, ít nhất cho một cơ hội cạnh tranh công bằng.