← Quay lại trang sách

Chương 1439 Đại Đạo Càn Khôn Bút (2)

Khương Trường Sinh mở miệng hỏi:

- Ngươi đạp vào Đại Đạo Tuyệt Đỉnh, nếu bại lần này, còn có cơ hội?

Bờ môi Thiên Tôn run rẩy, tất cả cảm xúc đều kẹt trong cổ họng, không thể chuyển hóa làm lời nói.

Khương Trường Sinh tiếp tục hỏi:

- Muốn sống, hay chết.

Thiên Tôn triệt để gánh không được, đạo tâm sụp đổ.

- Muốn giết cứ giết bản tôn! Bại là bại! Hà tất nhục nhã bản tôn?

Thiên Tôn giận dữ hét, khàn cả giọng.

Hắn vẫn không thể tin được mình thua, nhưng càng nhiều hơn chính là sợ hãi.

Hắn chưa bao giờ gặp phải kẻ địch khủng bố như thế, chỉ ra một chiêu đã đánh nát niềm kiêu ngạo của hắn, một khắc lúc trước, hắn thật cảm giác mình chết rồi.

Trong nháy mắt khi xác định mình sống sót, bên trong đáy lòng của hắn không thể ngăn chặn sinh ra một vẻ vui mừng cùng sống sót sau tai nạn, nhưng chính là bởi vì có cảm xúc như thế càng làm hắn vô cùng phẫn nộ, thậm chí phẫn nộ còn hơn dành cho Đạo Tổ.

Hắn cùng Đạo Tổ không cừu không oán, bại là bại.

Hắn không thể tiếp nhận mình nhát gan.

Không đợi Khương Trường Sinh nói tiếp, Thiên Tôn dẫn đốt hồn thể của mình, hắn muốn chịu chết.

Ánh mắt Khương Trường Sinh ngưng tụ, thi triển Đại Thiết Thiên Thuật, thay đổi nhân quả này, Thiên Tôn chỉ cảm thấy hốt hoảng một thoáng, hắn rõ ràng cảm giác được mình bị cải biến, nhưng lại không biết bị cải biến cái gì.

Khương Trường Sinh đưa tay, đánh vào mấy đạo cấm chế về phía hắn, phong ấn ý thức của Thiên Tôn, sau đó thu hắn vào trong lòng bàn tay.

- Cũng rất có cốt khí, bất quá ta không muốn ngươi chết, ngươi không chết được.

Khương Trường Sinh nhếch miệng lên, yên lặng suy nghĩ, bàn tay hắn chập lại, mang theo Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa tan biến trong hư vô.

Trở lại bên trong Tử Tiêu cung, Khương Trường Sinh vừa hiện thân, Mộ Linh Lạc đã xuất hiện bên cạnh hắn, hỏi thăm phát sinh cái gì.

Khương Trường Sinh cũng không có giấu diếm, nói ra lai lịch của Thiên Tôn.

- Đại Đạo Tuyệt Đỉnh.

Ánh mắt Mộ Linh Lạc lấp lánh, trong lòng nổi lên gợn sóng.

Khương Trường Sinh có thể nghe được tiếng lòng của nàng, không khỏi lườm nàng một cái, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Mộ Linh Lạc thấy hồn thể Thiên Tôn trong lòng bàn tay của hắn, hiểu rõ hắn có chuyện bận rộn, thế là quay người trở lại bên trên bồ đoàn của mình, tiếp tục tu luyện.

- Không nghĩ tới nàng có cơ duyên này, không biết là phúc hay họa.

Khương Trường Sinh nghĩ thầm, hắn thật không có đi can dự ý nghĩ của Mộ Linh Lạc, dù sao nàng cũng có quyền lựa chọn của riêng mình.

Hắn bắt đầu điều tra trí nhớ của Thiên Tôn, tìm kiếm lai lịch Đại Đạo Tuyệt Đỉnh cùng với nhìn trộm cuộc chiến với các Vĩnh Hằng Thần Tôn.

Một lát sau.

"Tiên tuế năm 13553208, ngươi gặp Thiên Tôn tập kích, ngươi thành công sinh tồn khi bị hắn tấn công, vượt qua một trận sát kiếp, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng - Hỗn Nguyên linh bảo - Đại Đạo Càn Khôn Bút"

Nhìn dòng nhắc nhở này, trong lòng Khương Trường Sinh lại có chút cảm xúc.

Lần trước thu hoạch được sinh tồn ban thưởng đã hơn năm trăm vạn năm, thời gian trôi qua thật nhanh.

Bất quá, hắn cảm thấy đoạn thời gian sau khi thăng tiến lên Đại La Kim Tiên trải qua không phong phú bằng trước đó, chẳng qua chỉ tăng tiến hắn cảm ngộ về đạo pháp.

Trong lúc bất tri bất giác, trăm vạn năm trong mắt hắn không đáng giá nhắc tới, còn nhớ ngày đó, trăm năm đối với hắn mà nói đều là thời gian vô cùng dài dằng dặc.

Khương Trường Sinh không có lấy ra Đại Đạo Càn Khôn Bút, mà bắt đầu điều tra trí nhớ của Thiên Tôn.

Thiên Tôn vậy mà hiểu rõ Viễn Cổ Tiên Đạo, cái này khiến hắn cảm thấy rất hứng thú.

Thiên Tôn trong lòng bàn tay Khương Trường Sinh là rất nhỏ bé, thoạt nhìn không giống như một tôn Vĩnh Hằng Thần Tôn.

Một trận chiến giữa Đạo Tổ và Thiên Tôn cũng không có truyền ra, nhưng trận chiến kia bộc phát ra uy áp khủng bố lại làm cho các cường giả mấy lĩnh vực phụ cận kiêng dè không thôi, Tiên đạo cũng giống như thế, còn tưởng rằng có cường địch đột kích.

Các Đại La có cảm xúc sâu nhất, nhất là Đại La Thần Tướng, vô luận là khí thế Thiên Tôn hay uy áp khủng bố do Khương Trường Sinh thi triển ra, đều để bọn hắn lo lắng, tâm lười biếng của bọn hắn cuối cùng cảm nhận được áp lực, bắt đầu nỗ lực nghiên cứu Đại Đạo, không hỏi thế sự.

Ngay cả Yêu Đế Yêu tộc cũng như thế, lúc trước hắn tâm tâm niệm niệm thống nhất Yêu tộc, khiêu chiến Nhân tộc, nhưng bây giờ hắn muốn trở nên càng mạnh hơn.

Đại La tiên vực gió nổi mây phun, sau khi Yêu tộc an phận, lại có chủng tộc khác bắt đầu lên sàn, chủ đạo phong vân.

Vài vạn năm thời gian như bóng râm qua khe cửa, một đi không trở lại.

Một ngày này.

Bên trên mặt đất bao la, dãy núi chập trùng, tráng lệ hoa mỹ.

Khe núi, bên cạnh thác nước, một tiểu đình ở đây, nước từ thác nước xối vào đá ngầm, bắn ra hơi nước, khiến cho tiểu đình càng thêm mông lung.

Trong đình có bốn bóng người gặp nhau, chính là Bạch Kỳ, Yêu Tộc Chí Tôn, Hoàng Thiên, Hắc Thiên.

Yêu Tộc Chí Tôn thành tựu Đại La hơi lộ ra đồi phế, Hoàng Thiên, Hắc Thiên từng lớn lên bên cạnh Khương Trường Sinh bây giờ đã là hùng chủ một phương của Yêu tộc, hai yêu đều có một cỗ khí phách, lông mi thậm chí có một tia tương tự Khương Trường Sinh, bọn hắn trải qua mấy lần hoá hình, thân hình thoạt nhìn giống như người thường.

Bạch Kỳ rót một chén rượu cho Yêu Tộc Chí Tôn, cười nói:

- Không sánh bằng Yêu Đế, vậy nhận đi, nỗ lực thật tốt là được, nhớ kỹ, miễn còn sống mới là thật, sống sót mới có thể thay đổi hết thảy.

Yêu Tộc Chí Tôn thở dài một hơi, uống một hơi cạn sạch, sau đó cảm khái nói:

- Trước kia ta không tin số mệnh, cảm giác mình nên là nhân vật chính chúa tể hết thảy, như là những nhân vật chính trong chuyện thần thoại xưa, mãi đến khi ta gặp được Đạo Tổ, gặp lại Yêu Đế, ta cuối cùng hiểu rõ, có việc, thật không phải mình tận lực thì có thể làm.

Hoàng Thiên nhíu mày, nói:

- Chí Tôn, có thể đừng nghĩ như vậy, nói thế nào, ngươi cũng đã là Đại La, lại nhìn hai huynh đệ chúng ta một cái, những người năm đó trong sân Long Khởi quan cũng chỉ có chúng ta còn chưa thành tựu Đại La.