← Quay lại trang sách

Chương 1449 Tiên đạo cuộc chiến, duyên phận (2)

Khương Hồng Trần nâng chén cười nói:

- Nghe nói trong Đại La, dùng từ sư để gọi thầy, từ hôm nay, ngươi chính là lão sư của trẫm.

Tô Dần đi theo nâng chén, nở nụ cười, hắn cũng tràn ngập chờ mong về vị Thiên Cảnh Long Đế này.

Đây chính là đệ nhất thiên tài Nhân tộc, nếu không phải thân phận Thiên Cảnh Thiên Tử, Khương Hồng Trần sớm đã trở thành đồ đệ mà các phương Đại La giáo phái tranh đoạt.

- Tập được Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân, có trợ giúp rất lớn cho đại chiến sau này, phải biết thân thể Yêu Đế vô cùng mạnh mẽ, nếu như không tu luyện Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân, mặc dù ngươi đi đến Đại La Thần Tướng, cũng rất khó làm hắn bị thương.

Bạch Kỳ căn dặn nói.

Khương Hồng Trần cười gật đầu, sau khi đi vào Đại La tiên vực hắn mới thực sự hiểu rõ đối thủ của mình là tồn tại như thế nào.

Tồn tại trong năm vị trí đầu của Tiên đạo hiện thời, quét ngang rất nhiều Đại La, chưa từng bại trận.

Dưới trướng hắn càng có năm tôn Đại La, trong đó có hai vị đến từ Đại La giáo phái.

- Chu Bất Thế cũng tới, kinh nghiệm chiến đấu của hắn hết sức phong phú, trước đó đi Chu Quái tu hành, náo động ra động tĩnh không nhỏ.

Tô Dần cười nói.

Chu Bất Thế?

Ánh mắt Khương Hồng Trần sáng lên, hắn có nghe nói qua tên này, kẻ địch mạnh nhất lúc Thiên Đình phi thăng, trong những năm này một mực đợi ở trong Chu Quái, khiêu chiến thiên kiêu cùng cảnh giới, chưa bại một lần, thậm chí được một vị tôn chủ của Chu Quái yêu thích.

Không chỉ là thiên tài Tiên đạo sẽ đi tới Chu Quái khiêu chiến, cũng có thiên tài Chu Quái tới đấu thiên tài Tiên đạo, không có đại năng cảnh giới cao hơn nhúng tay, hai bên cũng tính là cạnh tranh tốt, cảm giác Chu Quái tán đồng Tiên đạo càng ngày càng cao, chỉ vì Tiên đạo cũng không có lấy thế khinh người.

- Để hắn đến, bảo hắn đến, đều là thiên kiêu vô địch của Tiên đạo, trẫm tất nhiên sẽ không bôi nhọ truyền thừa của hắn!

Khương Hồng Trần hưng phấn cười nói.

Trong lòng hắn tự nhiên có ngạo khí, không cảm giác mình kém hơn Tô Dần, Chu Bất Thế, sở dĩ cao hứng như vậy, là sau khi kết thành thầy trò, có thể cột hai người này vào chiếc thuyền Thiên Cảnh.

Hắn và Yêu Đế trước mắt đều đang thi hành một sách lược, lung lạc càng nhiều đại năng gia nhập.

Cuộc chiến giữa Nhân tộc và Yêu tộc trong tương lai, tuyệt không phải cuộc chiến giữa hai tộc, mà là cuộc chiến của toàn bộ Tiên đạo, phía sau người nào có càng nhiều thế lực, người đó sẽ có phần thắng.

Bạch Kỳ xem thấu tâm tư của Khương Hồng Trần, chỉ cười cười, không có nhiều lời.

Tô Dần bắt đầu nói về Yêu tộc gần đây phát triển ra sao, hắn làm Đấu Chiến tiên thánh, có thể tự do hành tẩu các tộc, không có có ai dám ngăn cản.

Hắn tự nhiên tiếp xúc không đến cơ mật của Yêu tộc, nhưng vừa đi vừa nghỉ, thấy được thực lực Yêu tộc hôm nay.

- Yêu tộc mạnh hơn nhân tộc, mà còn mạnh hơn rất nhiều! Thiên Cảnh tốt nhất có thể thu phục Diễn Tộc!

Sau khi kể xong thực lực đại khái của Yêu tộc, Tô Dần nói thẳng.

Diễn Tộc chính là Đạo Diễn đầu thai, đời trước của bọn hắn vốn là Nhân tộc, bây giờ ở bên trong Tiên đạo cũng là chi nhánh Nhân tộc, chỉ là bọn hắn có tư tưởng bài ngoại mãnh liệt, có chút phong bế.

Diễn Tộc không có thành lập vận triều, chẳng qua là độc bá một phương thiên địa, an tâm tu luyện.

Khương Hồng Trần cười nói:

- Trẫm cũng có ý đó, bất quá Diễn Tộc có chút khó bắt, trẫm về sau sẽ đích thân đi một chuyến.

Khi bọn hắn trò chuyện về đại kế Nhân tộc, một bên khác, trước sơn môn Đạo Môn chủ mạch.

Một nam tử quỳ lạy ở trước sơn môn, nếu Khương Trường Sinh ở đây, nhất định có thể nhận ra thân phận của hắn, Hãi Thiên.

Hãi Thiên có nhân quả Viễn Cổ Tiên Đạo.

Ở kiếp này, Hãi Thiên bởi vì thiên tư có hạn, một mực không có đột phá Đại La, đi quanh các phương giáo phái, lưu lại rất nhiều chuyện xưa, bất quá phần lớn đều là chuyện xưa về mặt trái của sự thật.

Khi các đại giáo phái nói về ngộ tính, độ khó chứng được Đại La, đều sẽ nhắc đến Hãi Thiên.

Dựa theo bối phận, Hãi Thiên cũng xem như tồn tại cổ lão của Tiên đạo, đáng tiếc lăn lộn không như ý.

Sau cửa lớn Đạo Môn, một đạo đồng đi ra từ trong mây mù.

- Sư phụ nói, duyên phận chưa đến, mời trở về đi.

Tiếng đạo đồng mang theo ngây thơ, tiếng vang vọng đất trời, không phân rõ phương hướng truyền đến.

Hãi Thiên ngẩng đầu lên nói:

- Ta đi khắp Đại La tiên vực, nhưng duyên phận đến tột cùng ở nơi nào?

Đạo đồng nhăn lại lông mày nhỏ, không trả lời ngay.

Đúng lúc này, một hồi gió lớn kéo tới, thổi tan mây mù, lay động áo bào của đạo đồng, một tờ giấy trắng rơi vào trước mặt Hãi Thiên.

Hãi Thiên đưa tay tiếp được, tập trung nhìn vào, chỉ thấy trên tờ giấy trắng trắng noãn dần dần hiện ra hai chữ.

Thiên Cảnh.

Hãi Thiên động dung, trong mắt bắn ra thần thái khác thường, cả người khôi phục tinh khí thần.

Bên trong Tử Tiêu cung.

Khương Trường Sinh không hỏi thế sự, mặc cho thời gian lưu chuyển, nhưng chuyện không như ý, hắn vẫn bị quấy rầy.

Hắn mở mắt nhìn lại, có chút im lặng.

Đại La tiên vực lại có Đại La đánh nhau.

Hơn nữa còn là tử chiến.

Người tham chiến có tới bốn vị Đại La, chuẩn xác mà nói là ba vị Đại La vây công một vị Đại La.

Càng ngày càng nhiều Đại La tiến đến, ngay cả Thiên Đình cũng bị kinh động, động tĩnh của một trận chiến này thậm chí còn muốn kịch liệt hơn cuộc đại chiến giữa Yêu Đế cùng Yêu Tộc Chí Tôn.

Dù sao đánh Yêu Tộc Chí Tôn, Yêu Đế không dùng toàn lực.

Khương Trường Sinh không biết bốn vị Đại La này, bấm ngón tay tính toán, phát hiện lại là thiên kiêu đản sinh ra trong khoảng thời gian hắn bế quan, Đại La bị vây công đến từ Tiên đạo Vương tộc, lấy một địch ba, lại còn chiếm thượng phong.

Ba vị Đại La khác thì lại đến từ Diễn Tộc.

Hai tộc này đều tính là chi nhánh Nhân tộc, nhưng độc lập với bên ngoài, trước kia không liên quan tới nhau, như thế nào đánh lên?

Khương Trường Sinh tiếp tục suy tính, vẻ mặt cổ quái.

Thật là khéo.

Lại là bởi vì đạo cốt của hắn.

Từ khi Thiên Đình tìm về đạo cốt, đạo cốt một mực phong tồn ở trong Thiên Đình, gần đây không biết thế nào, lại chạy ra ngoài.