Chương 1451 Khí vận chứng đạo, trước đó chưa từng có (2)
Đạo Tổ tha thứ Tiên đạo cũng khiến đạo thống khác kính nể, thậm chí còn có người mượn phong cách hành sự của Đạo Tổ đi làm chuyện phản nghịch, nghĩ muốn lật đổ chủ nhân của đạo thống.
- Ngươi nói, đạo cốt thật là bị Yêu tộc đánh cắp sao, mặc dù Yêu tộc rất mạnh mẽ, nhưng trẫm luôn cảm thấy là một trận cục.
Khương Tú giương mắt hỏi, hắn giống như muốn xem thấu Trần Lễ.
Trần Lễ lắc đầu cười nói:
- Việc này không phải còn đang điều tra à, đạo cốt bị Yêu thánh Yêu tộc đánh cắp, Thiên Đình đuổi giết hắn, kết quả đạo cốt rơi xuống ở trên đường, bị Tiên đạo Vương tộc đạt được, hết thảy thoạt nhìn xác thực hoang đường, nhưng chúng ta chỉ có thể tin tưởng chúng ta thấy, nghĩ quá nhiều cũng không có ý nghĩa.
Khương Tú nghe xong, nheo mắt lại, không tiếp tục lên tiếng.
Thật lâu.
Hắn thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía mặt kính, thở dài một tiếng:
- Nhưng làm như thế này, sẽ đồ thán sinh linh, nhất định phải như thế sao?
Vừa nghĩ tới kiếp số mở ra, chúng sinh Tiên đạo chịu khổ, hắn rất khó chịu.
Nếu như hắn có thể chưởng khống Tiên đạo, không hy vọng xảy ra chuyện như vậy.
Trần Lễ nghiêm mặt nói:
- Bệ hạ, thái bình là rất tốt đẹp, mỗi một vị sinh linh đều có quyền lực sinh tồn, nhưng sinh tồn vốn là hi sinh kẻ yếu để đổi lấy, mặc dù không có cục này, kiếp số vẫn sẽ buông xuống, hiện tại ít nhất còn có thể điều khiển, nếu thuận theo tự nhiên, đây mới thực sự là hạo kiếp.
Hiện tại nói về kiếp số, cao tầng các thế lực lớn vẫn còn có thể bảo trì lý trí.
Nhưng nếu thuận theo tự nhiên, không ngừng tích lũy nhân quả thù hận, khi đó, chúng sinh tranh không phải kiếp số, là một hơi, là báo thù, là tham lam cực hạn.
- Nếu như Tiên đạo đủ lớn, có tài nguyên vô hạn…
Khương Tú tự lẩm bẩm.
Trần Lễ ngắt lời nói:
- Nếu là như vậy, Tiên đạo chính là kiếp nạn của Đại Thiên thế giới.
Khương Tú lần nữa thở dài.
Đúng lúc này, một tiếng quát to vang lên:
- Trẫm chính là Thiên Cảnh Thiên Tử, hôm nay chứng được Đại La Siêu Thoát, nguyện vì nhân tộc phát ra hoành nguyện, vĩnh thế bảo hộ nhân tộc, khí vận của trẫm, là khí vận của Nhân tộc! Nhân tộc hưng, trẫm sẽ mạnh, nhân tộc vong, trẫm cùng vong.
Tiếng Khương Hồng Trần vang lên, lời vừa nói ra, chư thiên vạn giới rung động.
Từ nơi sâu xa, công đức khổng lồ buông xuống, một đường hạ xuống Thiên Cảnh Tiên Kinh.
Khương Tú, Trần Lễ động dung, quay đầu nhìn về phía ngoài điện.
Trần Lễ phun ra một câu:
- Giỏi cho một Long Đế, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Chuyện hoành nguyện, cũng không phải không có người làm qua, nhưng Khương Hồng Trần khóa cả bản thân cùng cả Nhân tộc, từ xưa đến nay chưa hề có, vừa đột phá Đại La Siêu Thoát, Khương Hồng Trần cũng vì vậy mà hậu tích bạc phát.
Gương mặt Khương Tú lộ ra vẻ không thể tin được.
Hắn bị đại khí phách của người đời sau này chấn kinh.
Một bên khác.
Đạo Môn, trong bát quái cung.
Đạo Côn Luân mở mắt, bấm ngón tay tính toán, ánh mắt biến hóa, nhẹ giọng tự nói:
- Nhất cử Thần Tướng cảnh, Thiên Mệnh chi nhân.
Hắn tính tới Khương Hồng Trần muốn mượn lấy khí vận cùng công đức, nhất cử đột phá Đại La Thần Tướng cảnh.
Chuyện thế nào?
Dưới tình huống chưa có tiếp xúc qua Đại La Thần Tướng, thiên tư lại yêu nghiệt cũng không có khả năng bước vào Đại La Thần Tướng, Thiên Cảnh không có Đại La Thần Tướng.
Chẳng lẽ là...
Đạo Côn Luân nhanh chóng dùng Bát Quái chi pháp thôi diễn, kết quả càng tính càng kinh ngạc.
Hắn căn bản không tính được.
Chỉ có một khả năng.
Đạo Côn Luân còn như vậy, huống chi Vạn Phật thủy tổ, Cực Quang thần quân, tính tình gấp nhất Cực Quang thần quân xuất quan.
Một góc của Đại La tiên vực.
Khương Nghĩa trống rỗng xuất hiện trên mái hiên, nhìn về phương xa, vẻ mặt nghiêm túc.
Hắn một mực tự xưng là thiên tư mạnh nhất Khương tộc, nhưng hắn cũng bị Khương Hồng Trần hù dọa.
Thiên Cảnh phi thăng mới bao nhiêu vạn năm, Long Đế vừa phi thăng bất quá hai ngàn tuổi, bây giờ mới đi qua mấy trăm ngàn năm, kẻ này lại muốn nhất cử chứng được Đại La Thần Tướng.
Từ xưa đến nay, không ai có thể duy nhất một lần đột phá đến Đại La Thần Tướng như Tiên Đế.
Đại Đạo chi nhãn của hắn cũng cảm ứng được, có một đôi Đại Đạo chi nhãn trước nay chưa có đang sinh ra, đó là Đại Đạo chi nhãn thuộc về Thiên Cảnh Long Đế.
Kim Diệu Y đi ra nhà ở của mình, xem hướng chân trời, đang kinh ngạc.
Nàng còn không có đi đến cấp độ Đại La, nhưng ấn tượng của nàng khắc sâu đối với Thiên Cảnh Long Đế, thiên uy bao phủ toàn bộ Đại La tiên vực phải là tu vi cường đại như thế nào mới có thể đưa tới?
Trên biển mây, Bạch Kỳ, Tô Dần, Chu Bất Thế đứng sóng vai, cuồng phong gào thét khuôn mặt của bọn hắn, thổi áo bào bọn hắn lay động, bên trong con ngươi của bọn họ đều là màu vàng kim.
Theo ánh mắt của bọn hắn nhìn lại, phía trước là một mảnh đại dương màu vàng óng, công đức kim vũ mênh mông không ngừng hạ xuống, mà trong biển rộng kia, có một thân ảnh ngạo nghễ mà đứng.
Không phải Khương Hồng Trần, còn là ai?
- Tiểu tử này lúc trước bằng vào khí vận cùng công đức khi phi thăng cũng đủ để chứng được Đại La, nhưng hắn ngăn chặn, một mực nghẹn đến bây giờ, ngay cả vị lão sư là ta đây cũng không suy nghĩ, thiên phú của hắn không chỉ ở trên tu hành, cảm giác và sự lợi dụng của hắn về khí vận, công đức là không ai bằng.
Tô Dần cảm khái nói.
Sắc mặt Chu Bất Thế đầy nghiêm túc, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Lúc tuổi còn trẻ, hắn cũng cho rằng mình là Tiên Đạo đệ nhất thiên tài, nhưng hắn bây giờ căn bản sờ không tới cánh cửa Đại La Thần Tướng.
Nhìn lại Khương Hồng Trần một chút.
Hắn cuối cùng hiểu rõ ánh mắt những tiền bối kia đối đãi hắn, nguyên lai là cảm giác này.
Tô Dần nhìn về phía Bạch Kỳ, tò mò hỏi:
- Bất quá nói đi thì nói lại, vì sao hắn có thể ngộ được Thần Tướng chi cảnh, chẳng lẽ thánh mẫu còn mời lão sư khác cho hắn?
Nghe vậy, Bạch Kỳ che miệng cười nói:
- Hết thảy Đại La Thần Tướng chỉ có bốn vị, Tiên đạo Tam Thánh không ra, chẳng lẽ ta thỉnh chính là Yêu Đế?