← Quay lại trang sách

Chương 1478 âm Mưu Của Thánh Tôn, Đột Phá Báo Hiệu (2)

Đạo Tổ xác thực rất có năng lực, bất quá đây là tính toán của hắn, bản tọa làm việc không vụ lợi.

Dứt lời, Hãi Thiên thánh tôn quay người, Tội Tôn Chủ không bị khống chế bay lên, đi theo hắn tan biến trong bóng tối.

Từ khi sáng lập đầu Tiên đạo thứ hai, Khương Trường Sinh đã không có bế quan, mà là đi tắm ở trong việc thăm dò Đạo Giới, đến nỗi Tiên giới, đã đi vào quỹ đạo, không cần hắn lo lắng nhiều.

Từ khi Bạch Kỳ tiến vào Đạo Giới, nàng không có đặc biệt tiến lên thiên địa diễn hóa, chẳng qua là tặng phúc duyên rộng rãi, dù vậy, trong lòng chúng sinh, dần dần có bóng dáng của nàng.

Thái Tuế, Doanh Ngư, Lạc Đà các Thái Cổ thần linh đều nhận ra Bạch Kỳ, ở chung vẫn rất hài hòa.

Khương Trường Sinh dùng thời gian vào việc quan sát Đạo Giới, có Bạch Kỳ gia nhập, tiến trình Đạo Giới diễn hóa được tăng tốc, càng ngày càng nhiều sinh linh khai linh trí, nhưng hắn một mực chờ một phổ biến thời cơ Tiên đạo mới.

Liên quan đến Tiên đạo mới, hắn cũng đã nghĩ tên rất hay, cứ gọi là Hỗn Độn Tiên đạo.

Đạo Giới mặc dù bùng bổ sinh cơ, sinh linh mạnh mẽ, nhưng vẫn như cũ đang ở giai đoạn Man Hoang kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết, bị kẻ mạnh làm thịt, không có nửa điểm dấu hiệu của văn minh, nhưng chính vì vậy, thân thể của chúng sinh Đạo Giới vượt xa sinh linh cùng cảnh giới ở Đại La tiên vực, dạng này, để Đạo Giới như là Hỗn Độn sơ khai, vạn vật hồ đồ, vạn pháp không ra.

Cái gọi là Hỗn Độn Tiên đạo, cũng là Tiên đạo chú trọng thân thể, dùng thân thể thành thánh làm mục tiêu.

Tiên đạo ngoài cơ thể Khương Trường Sinh là tu hồn, Tiên đạo mà trong cơ thể hắn là tu thân, hai con đường khác nhau, hắn rất chờ mong ai có thể đi được càng xa.

Mãi đến một ngày nào đó.

Khương Trường Sinh bỗng nhiên cảm giác đạo cốt rời khỏi sinh linh Tham Nhân, hắn không khỏi truy tìm đạo cốt, phát hiện đạo cốt phiêu phù ở một mảnh hư không không có chút nào sinh khí.

- Tên kia không ngờ lại có thể bỏ qua lực lượng của đạo cốt?

Khương Trường Sinh không khỏi đổi mới nhìn với Tội Tôn Chủ, hắn đi theo thôi diễn, lại phát hiện không tính được tới nhân quả của Tội Tôn Chủ.

Tham Nhân mặc dù thần bí, nhưng không có nghĩa Khương Trường Sinh không thể tính đến bất kỳ một vị sinh linh nào của Tham Nhân, trước đó Tội Tôn Chủ vẫn ở trong sự thôi diễn của hắn, nhưng hôm nay không còn ở bên trong, điều này nói rõ Tội Tôn Chủ dính đến một loại lực lượng nhân quả mạnh đại nào đó.

- Chẳng lẽ tên này đang ở gần Tham Nhân thần bia?

Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, trước đây thật lâu, hắn đã biết được sự tồn tại Tham Nhân thần bia trong trí nhớ của kẻ địch, Tham Nhân thần bia chính là Đại Thiết Thiên Thuật biến thành, có thể ngăn cách hết thảy nhân quả thôi diễn.

Không đúng.

Vì sao hắn vứt bỏ đạo cốt?

Khương Trường Sinh nhíu mày, Tham Nhân phí hết tâm tư đạt được đạo cốt, lại tốn mấy trăm vạn năm để cho người ta dung hợp lực lượng trong đạo cốt, nói từ bỏ liền từ bỏ?

Không hợp lý.

Dù sao Khương Trường Sinh còn không có thông qua đạo cốt đả kích Tham Nhân, Tham Nhân hẳn là không rõ ràng hắn có thể lợi dụng đạo cốt nhìn trộm đến Tham Nhân.

- Xem ra là xuất hiện biến số.

Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, mặc dù không nghĩ ra, nhưng hắn cũng không có bỏ qua, mà điều khiển đạo cốt bay về phía trước đó mà hắn đã nhìn trộm đến Tham Nhân.

Đi qua mấy ngàn năm trôi nổi, cuối cùng, đạo cốt vẫn bay vào đạo thống lĩnh vực của Tham Nhân, bị một sinh linh Tham Nhân đạt được.

Dựa vào đạo cốt, tên sinh linh kia cấp tốc quật khởi, tiếp theo được Tham Nhân trọng dụng.

Lại sau đó, Tham Nhân cũng hiểu biết vị sinh linh kia đạt được lực lượng của đạo cốt, bọn hắn cũng hoang mang, Tội Tôn Chủ đi đâu rồi?

Trong chỗ tối của Đại Thiên thế giới, từ nơi sâu xa, có lực lượng không biết đang quấy phong vân.

Khương Trường Sinh thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía Đạo Giới.

Hắn hiện tại chỉ chờ mong một chuyện.

Chính là Hồng Mông Đại Đạo ngày nào mới triệt để thành đạo.

Sẽ không thật muốn chờ mấy trăm triệu năm chứ?

Trong lòng Khương Trường Sinh có chút lo lắng.

Tuế nguyệt qua nhanh, vạn năm chớp mắt tức thì, trong lúc Tiên đạo đang nhanh chóng phát triển, Khương Trường Sinh cũng cuối cùng nghênh đón hi vọng.

Thì ra không cần chờ đến Hồng Mông Đại Đạo triệt để thành hình, hắn cũng có thể đột phá, vượt qua cảnh giới Đại La.

Khi Khương Trường Sinh có dự cảm đột phá, hắn quả thật cảm thấy rung động về sự cao thâm của Đại Đạo.

Sinh linh đến tột cùng muốn tu hành đến loại tình nhưng trạng nào mới có thể so với Đại Đạo?

Hắn nghĩ mãi mà không rõ, lại tràn ngập chờ mong.

Trong lúc bất tri bất giác, Khương Trường Sinh đã đi đến hai mươi triệu tuổi, đối với hắn trước khi thành tiên mà nói, đây là tuế nguyệt xa xôi cỡ nào, nhưng đối với tại hắn hiện tại mà nói, ngàn vạn năm cũng không có dài đăng đẳng.

- Tiếp theo nên đi nơi nào đột phá?

Khương Trường Sinh ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa trầm tư.

Lần trước đột phá Đại La Kim Tiên, vẫn là hai ngàn vạn năm trước, khi đó hắn mới hơn bốn trăm vạn năm.

Nhưng hai ngàn vạn năm đối với hắn hiện tại mà nói, so Đại La Kim Tiên trước đó tuế nguyệt đều muốn nhanh, thậm chí có thể dùng ngắn ngủi để hình dung.

Đang lúc Khương Trường Sinh xoắn xuýt, bên ngoài Tử Tiêu cung nghênh đón một đạo thân ảnh, chính là chủ nhân của Thiên Đình hiện thời, Tử Vi đại đế Khương Tú.

Khương Trường Sinh mở ra cửa lớn của Tử Tiêu cung, để Khương Tú vào cung.

Một đường đi vào trước mặt Khương Trường Sinh, Khương Tú cung kính hướng Khương Trường Sinh, Mộ Linh Lạc hành lễ.

- Khó được ngươi tới bái phỏng ta, chẳng lẽ có việc lớn gì xảy ra?

Khương Trường Sinh dùng một loại ngữ khí trêu chọc hỏi, lại mang cho Khương Tú áp lực thực lớn.

Khương Tú quỳ trên mặt đất, cái trán dán xuống mặt đất, cắn răng nói:

- Gia gia, ta muốn mời ngài ra tay.

Vừa dứt lời, Mộ Linh Lạc không khỏi nhìn về phía hắn.

Tiểu tử này muốn làm cái gì?

Dù cho Thiên Đế, cũng không dám nói thẳng thỉnh cầu nói tổ ra tay.

Khương Trường Sinh nhẹ cười hỏi:

- Vì sao ra tay?

Khương Tú trầm giọng nói:

- Thỉnh gia gia ra tay, hủy diệt Kinh Tuyệt, Kinh Tuyệt bất diệt, Tiên đạo nhất định vong.