← Quay lại trang sách

Chương 1482 Thân ảnh trong lôi kiếp (2)

Chúng sinh Đạo Giới, phàm là có thể thấy bầu trời, đều đang ngước nhìn xem Khương Trường Sinh độ kiếp.

Dưới từng tia Đại Đạo chi lôi bá đạo mà hùng vĩ đánh xuống, lại rung chuyển không được dáng người của Khương Trường Sinh, toàn bộ bầu trời đều không thể dung nạp biển mây lôi kiếp kia, rõ ràng nó có nao nhiêu hùng vĩ, ở trước mặt hắn, Khương Trường Sinh lại là nhỏ bé hạng gì, chính là bởi vì tương phản như thế, rung động chúng sinh Đạo Giới thật sâu.

Dù cho sinh linh linh trí còn thấp cũng đang ngơ ngác nhìn, sinh trong thiên địa, bất kỳ sinh linh gì đều sẽ kiêng kị thiên uy, mà hành vi của Khương Trường Sinh ngay thời khắc này đã lưu lại ấn ký khó mà ma diệt trong suy nghĩ còn đang hồ đồ của bọn hắn.

Khương Trường Sinh cũng không có để ý chúng sinh trong Đạo Giới nghĩ thế nào, hắn đang chuyên tâm để Hồng Mông Đại Đạo cảm thụ lôi uy.

Hồng Mông Đại Đạo chính là hắn sáng tạo, loại quan hệ này gần như bản tôn và phân thân, hắn có khả năng hoàn mỹ chưởng khống Hồng Mông Đại Đạo, hắn hiện tại có thể thông qua Hồng Mông Đại Đạo thăm dò vào trong lôi kiếp, cảm thụ Đại Đạo oai mênh mông kia.

Hắn nhắm mắt lại, ý thức dùng phương thức vô hình nương theo Hồng Mông Đại Đạo xuyên qua màu đỏ sậm, màu trắng, đi vào trong bóng tối hoàn toàn yên tĩnh.

Nơi này không có Lôi Minh, không có đạo uy đè nén.

Ý thức của hắn tiếp tục tiến‌ lên.

Đột nhiên.

Ý thức Khương Trường Sinh nhìn thấy trong bóng tối có một dáng người cực kỳ vĩ ngạn, hắn ở trần, eo quấn Thạch Long, hai tay bị xiềng xích Đại Đạo kéo hắn cúi thấp đầu, không nhúc nhích, giống như một tôn viễn cổ cự thần bị phong ấn.

Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này đã khiến Khương Trường Sinh vô cùng lo sợ, hắn lập tức rút ý thức về.

Hắn đi theo mở mắt, nhíu mày nhìn về phía lôi vân.

Trong lôi kiếp vì sao cất giấu một tồn tại kinh khủng như thế?

Chỉ nhìn một chút, hắn lại có loại cảm giác Hồng Mông Đại Đạo sắp tán đi.

Dáng người kia có điểm giống Bàn Cổ, nhưng tuyệt không phải Bàn Cổ, dù sao hắn triệu hoán qua Bàn Cổ hư ảnh, hắn chưa ‌bao giờ thấy qua loại tồn tại này.

Khương Trường Sinh suy nghĩ xiềng xích Đại Đạo trên người hắn, bỗng nhiên suy nghĩ đến một khả năng.

Chẳng lẽ đối phương giống như hắn, cũng bị lôi kiếp nhằm vào, nhưng đối phương cuối cùng ngã vào trong một lần độ kiếp, sau đó lưu lạc thành bộ dáng như vậy?

Hắn lập tức không rét mà run, tồn tại thần bí kia, chỉ là hình ảnh thôi đã làm hắn cảm thấy sợ hãi, khó có thể tưởng tượng hắn đến tột cùng mạnh bao nhiêu.

Tồn tại mạnh mẽ như vậy cũng sẽ lật xe ở trong lôi kiếp?

Oanh!

Đại Đạo chi lôi lần nữa mạnh lên, Khương Trường Sinh nhìn Thiên Đạo giá trị hương hỏa trước mắt giảm xuống với tốc độ cực nhanh.

Khương Trường Sinh cũng không có lo lắng, cho dù giá trị hương hỏa hao hết, hắn cũng có thể dựa vào một thân chí bảo chống đỡ, thậm chí còn có Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Đại Trận làm át chủ bài.

Lần trước độ kiếp, Bàn Cổ hư ảnh một búa trảm phá lôi vân, cho hắn lòng tin rất lớn.

Chẳng qua không biết lần này nếu triệu hoán Bàn Cổ hư ảnh, có thể kinh động tồn tại trong lôi vân hay không?

Thật là đến tình trạng kia, hắn cũng không chiếu cố được như vậy nhiều, có thể còn sống sót mới là quan trọng nhất.

Đại Đạo lôi kiếp không ngừng tăng lên, tiếng sấm đinh tai nhức óc, đạo uy mênh mông bao phủ toàn bộ hư không.

Dần dần, Khương Trường Sinh lần nữa nhắm mắt lại, tiếp tục để Hồng Mông Đại Đạo cảm ngộ lôi kiếp.

Lại mấy ngày đi qua.

Lôi kiếp đã đi đến một điểm đỉnh ‌phong khác, hư không đã hóa thành lĩnh vực hư vô, Khương Trường Sinh ngồi tĩnh tọa ở trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, đáy lòng yên tĩnh như nước.

Đại La Thần Tướng của hắn hiện ở trên người hắn, nhưng cũng không có ngồi, mà ngước nhìn lôi kiếp.

Giờ phút này, chúng sinh trong Đạo Giới còn đang quan sát hắn độ kiếp, Bạch Kỳ càng cực kỳ khẩn trương, lôi kiếp này quá dọa người, để nàng, một vị dùng công đức ‌tấn thân Đại La đều chưa từng gặp qua.

So sánh với chủ nhân độ kiếp, các đại năng Tiên đạo độ kiếp đơn giản như trò đùa.

Trong hư không, một khối sao‌ băng to lớn đang nhanh chóng tiến lên.

Hãi Thiên thánh tôn, Thiên Tôn, Tội Tôn Chủ cùng với mười mấy vị thân ảnh tản ra khí tức cường đại đứng ở trên sao băng, hướng về cùng một phương hướng.

Đột nhiên.

Hãi Thiên thánh tôn quay đầu nhìn lại, Thiên Tôn tựa hồ cảm nhận được cái gì, đi theo quay đầu.

- Ngươi cũng cảm nhận được?

Thiên Tôn liếc nhìn ‌Hãi Thiên thánh tôn, hỏi.

Hãi Thiên thánh tôn mang theo mặt nạ Thái Cực, để cho người ta không nhìn thấy nét mặt của hắn, hắn dùng một giọng phức tạp, nói:

- Hắn đã càng lún càng sâu.

- Ngươi nói tới ai?

- Một người đầy chấp niệm, biết rõ không thể làm, lại phải làm.

Thiên Tôn yên lặng, nhịn không được trợn trắng mắt, tên này thích nói một nửa giữ một nửa, giống y như sư phụ hắn vậy, ra vẻ cao thâm, làm người khác khó chịu vì tò mò.

Tội Tôn Chủ lợi dụng nhân quả chi đạo của bản thân tiến hành thôi diễn, đột nhiên, toàn thân hắn phún máu kém chút bạo thể mà chết, cũng may Hãi Thiên thánh tôn kịp thời ra tay, dùng đại pháp lực của bản thân ổn định thân thể hắn.

- Không cần ngông cuồng thôi diễn, nhân quả chi đạo của Tham Nhân chỉ có thể nhằm vào phía dưới đại đạo, lại có lần tiếp theo, bản tôn cũng không thể nào cứu được ngươi!

Hãi Thiên thánh tôn hừ lạnh nói, ngữ khí đầy bất mãn.

Những cường giả khác thì hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy kinh hãi.

Thiên Tôn nhịn không được hỏi:

- Uy, ngươi cũng nên nói rõ ràng, khí tức đó là người phương nào tán phát? Ngươi hẳn là nhận biết chứ, nghe ngữ khí của ngươi, không có nửa điểm khinh thường cùng bất kính, chẳng lẽ là Đạo Tổ?

Nhắc đến Đạo Tổ, ngữ khí của hắn khó nén vẻ mong đợi.

Đạo Tổ càng mạnh, hắn thảm bại mới lộ ra chẳng có chút sỉ nhục.

Hãi Thiên thánh tôn trả lời:

- Không sai, chính là hắn, đến nỗi hắn đang làm cái gì, bản tôn không thể nói cho ngươi, bản tôn chỉ có thể nói, Đạo Tổ đã vượt qua Vĩnh Hằng Thần Tôn cảnh trong Đại Thiên thế giới, nhưng làm như vậy, sẽ chọc cho Vĩnh Hằng tộc bất mãn.