Chương 1491 Đạo khác biệt, Kim Tiên sắp đến (1)
Đọa Đạo không nhận nhân quả ảnh hưởng, xác thực không tầm thường.
Chẳng lẽ tên này là Nhân Quả đại đạo biến thành?
Cho nên lực lượng nhân quả mới vô hiệu đối với nó?
Trong lòng Khương Trường Sinh phán đoán, bằng vào điểm này rất khó kết luận Đọa Đạo là Nhân Quả đại đạo, dù sao tên này quá yếu, cũng không phải không thể phá hủy như Đại Đạo.
- Bên trong Đại Đạo kiếp vân cất giấu một thân ảnh bị giam cầm, tiền bối, ngươi có biết là ai?
Khương Trường Sinh mở miệng hỏi, sau đó chiếu ra thân ảnh thần bí trong kiếp vân, treo lơ lửng ở trước mặt hắn.
Huyền Diệu đạo tổ thấy thân ảnh này, trong ánh mắt toát ra một tia bi thương.
Thấy thần sắc của hắn, Khương Trường Sinh biết hắn nhận biết người này.
Quả nhiên là cường giả đến từ Cổ Tiên đạo.
Chẳng qua không biết đến từ thời kỳ nào.
Huyền Diệu đạo tổ chậm rãi nói:
- Không thể nói ra tên của hắn. Hắn là người thừa kế Tiên đạo giống như ngươi và ta, hắn một mình tu tiên, không có xây dựng Tiên đạo, muốn chờ bản thân tuyệt đối mạnh mẽ lại khởi động Tiên đạo, đáng tiếc, cuối cùng ngã xuống bên trong độ kiếp.
Nghe nói như thế, Khương Trường Sinh nhíu mày, ý chí của hắn xuyên qua qua các tuyến thời gian lại chưa từng nhìn thấy phương Tiên đạo kia, cái này khiến hắn sinh ra càng nhiều kiêng kị về Đại Đạo.
- Một luồng ý chí của ta làm bạn hắn tu hành ba trăm triệu năm, mắt thấy hắn từ lúc mới sinh ra đến quật khởi, lại quét ngang Đại Thiên thế giới, hắn từng một lần vô địch toàn bộ Đại Thiên thế giới, không có địch thủ, đến loại trình độ kia, hắn mới xây dựng Tiên đạo, đáng tiếc, vừa xây dựng không đến một trăm triệu năm, hắn đã nghênh đón Đại Đạo kiếp nạn, Tiên đạo yên diệt, dưới tình huống bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cưỡng ép đột phá, rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu, liên đới đến nhân quả đều bị xóa đi, không người nhớ kỹ hắn.
Huyền Diệu đạo tổ dùng một loại ngữ khí bi thương cảm thán, mấy câu đã miêu tả xong một đời của vị tồn tại kia.
Dù cho Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên giờ phút này cũng không tính được nhân quả bên trong lời nói.
Giống như tất cả những thứ này chưa từng phát sinh qua.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Hắn đã vô địch Đại Thiên thế giới, Đại Đạo như thế nào nhằm vào hắn?
Huyền Diệu đạo tổ dùng một loại ngữ khí quỷ dị nói:
- Thấy có thể là thật, cũng có thể là hư ảo, Đại Đạo có thể sáng tạo hết thảy, cũng có thể hủy diệt hết thảy.
Không đợi Khương Trường Sinh tiếp tục hỏi thăm, Huyền Diệu đạo tổ nói tiếp:
- Lần này gặp lại chính là xa nhau, từ nay về sau, lại không có Huyền Diệu đạo tổ, Đạo Tổ chỉ có ngươi, làm tiền bối, trên cương vị một vị Đạo Tổ thất bại, ta truyền cho ngươi Huyền Diệu chân kinh, cũng xem như đền bù tiếc nuối của mình, chiếu cố tốt Đọa Đạo.
Hắn nâng tay phải lên, bên trong ngón trỏ bắn ra một vệt sáng, chui vào bên trong cái trán của Khương Trường Sinh.
Một cỗ trí nhớ tu hành mênh mông tràn vào trong óc của hắn, cái này cũng không thể chiếm cứ toàn bộ ý thức của hắn.
Khương Trường Sinh nhìn Huyền Diệu đạo tổ, có muôn vàn nghi hoặc muốn hỏi, nhưng hắn rõ ràng không thể hỏi lại, đối với quá khứ, biết được quá nhiều ngược lại sẽ ràng buộc bước tiến của mình.
Hắn muốn làm chính là tin tưởng vững chắc đạo của mình.
Lần này trao đổi ít nhất để hắn hiểu được Đại Đạo xác thực sẽ trở thành kẻ địch của Tiên đạo, điểm này là đủ.
- Chúc ngươi có thể thấy phong cảnh bên ngoài Đại Đạo.
Huyền Diệu đạo tổ lưu lại nói lời này liền tan thành mây khói, mảnh không gian Thánh cảnh chỉ thuộc Tiên đạo này theo đó phá toái.
ý Thức Khương Trường Sinh trở lại hiện thực, Đọa Đạo một bên gặm gà quay, một bên giảng chuyện cũ.
Nó tu vi như vậy đã không cần ăn uống, nhưng thỏa mãn dục vọng ăn uống, có thể làm cho nó càng có một loại cảm giác còn sống.
Nhìn cái Hầu Tử mà Huyền Diệu đạo tổ không bỏ xuống được, Khương Trường Sinh thấy được bên trên một hi vọng của Tiên đạo từ trên người nó.
- Nếu như Đọa Đạo là truyền thừa do Huyền Diệu đạo tổ cho phương Tiên đạo tiếp theo, hệ thống sinh tồn trong cơ thể ta lại là cái gì?
Trong lòng Khương Trường Sinh sinh ra một hoang mang, hệ thống sinh tồn không có lý trí độc lập, không thể trao đổi, hắn cũng không thể thông qua hương hỏa diễn toán đi tính chính nó.
Nếu như Huyền Diệu đạo tổ nói là sự thật, đường hắn đi đã vượt qua Huyền Diệu đạo tổ, vậy nói rõ lai lịch của hệ thống sinh tồn vượt xa Huyền Diệu đạo tổ.
Mặc kệ như thế nào, hiện tại hệ thống sinh tồn ảnh hưởng đến hắn càng ngày càng nhỏ, hắn phải đi con đường của mình.
Hồng Mông Đại Đạo cũng không phải do hệ thống sinh tồn sáng tạo, mà là chính hắn, từ khi bước vào Đại La, Đạo Pháp Tự Nhiên Công đã không thể chỉ dẫn hướng đi cho hắn, hết thảy đều phải dựa vào chính mình, hắn cũng hưởng thụ lấy niềm vui thú khi đi thăm dò.
Mặc dù con đường phía trước bao la mờ mịt, mối nguy tứ phía, hắn cũng không sợ.
Mấy canh giờ sau, Đọa Đạo kể xong.
Bạch Kỳ còn đang ở bên trong rung động, không nghĩ tới Tiên đạo từng là bá chủ Đại Thiên thế giới.
Nàng không khỏi nhìn về phía Khương Trường Sinh, cũng không biết chủ nhân đến tột cùng là tiếp nhận truyền thừa của Cổ Tiên đạo, hay là Đạo Tổ Cổ Tiên đạo chuyển thế.
- Mọi loại đều là huyễn tượng, nếu các ngươi tin, đó chính là thật, nếu không tin, đó chính là giả, vô luận quá khứ, ay tương lai, đều không thuộc về các ngươi, suy nghĩ tại hiện tại đi.
- Sau này, Đọa Đạo sẽ lưu lại giới này tu luyện, vừa hay tránh né Đại Đạo cắn trả.
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói, trước đó bắt lấy Đọa Đạo, hắn đã cảm nhận được ba ngàn Đại Đạo bên ngoài phương thiên địa đang ở gần, điều này nói rõ Đại Thiên thế giới còn không dung Đọa Đạo.
Đợi Đọa Đạo dung hợp cùng khí vận Đạo Giới, lại thả ra.
Tuy Tiên đạo hắn mở bị Đại Thiên thế giới gạt bỏ, nhưng còn chưa tới mức độ hoàn toàn không dung, bởi vì chúng sinh Tiên đạo là sinh ra ở trong mảnh Đại Thiên thế giới này, bản chất thuộc về hiện tại.
Đọa Đạo vội vàng gật đầu, chỉ cần Khương Trường Sinh tin nó là được, nó hiện tại chỉ cầu sống sót.