Chương 1512 Cơn giận của Đại Đạo (2)
Đạo Côn Luân đang thi pháp, bảo hộ Đại La tiên vực, hắn đột nhiên cảm nhận được một cỗ hơi thở cực kỳ đáng sợ, hắn không khỏi quay đầu nhìn lại, trên mặt lần đầu tiên thất thố.
Khó tin!
Không chỉ là hai người bọn họ, hết thảy Đại La ở trong Đại La tiên vực cùng với xung quanh, tất cả đều bị hù dọa.
Những Đại La từng tham gia qua cuộc chiến với Kinh Tuyệt vô ý thức suy nghĩ đến đám người Vĩnh Hằng Tuyệt.
Đang có số lượng lớn tồn tại còn cường đại hơn Vĩnh Hằng Tuyệt đang tới gần Tiên đạo, những cường đại tồn tại này hội tụ vào cùng một chỗ, khí thế để vô số đạo thống sợ hãi.
- Chuyện thế nào?
- Đây là khí tức gì..
- Hỏng bét, có địch nhân tập kích.
- Tê... Tiên Đế đạo tâm của ta đối mặt uy áp này, lại có loại cảm giác muốn hình thần câu diệt.
- Chuẩn bị chiến đấu, kẻ địch rõ ràng là hướng về phía Tiên đạo tới.
Các phương giáo phái, chủng tộc, vận triều cũng bắt đầu chuẩn bị chiến đấu, số lượng lớn Tu Tiên giả bay ra Đại La tiên vực.
Khương Trường Sinh cùng Mộ Linh Lạc sóng vai đứng ở trên mái hiên Tử Tiêu cung, đừng nói Mộ Linh Lạc, Khương Trường Sinh cũng bị kinh động.
Hắn đoán được Vĩnh Hằng tộc rất mạnh, nhưng thế nào cũng không ngờ Vĩnh Hằng tộc lại có mười vạn tồn tại vượt qua Vĩnh Hằng Thần Tôn.
Mười vạn.
Đừng nói cảnh giới cao hơn, chỉ là mười vạn Vĩnh Hằng Thần Tôn, cũng đủ để quét ngang tuyệt đại đa số đạo thống, Đại Thiên thế giới vô cùng mênh mông, nhưng đạo thống có được Vĩnh Hằng Thần Tôn lại có bao nhiêu?
Khương Trường Sinh vẫn chủ quan, hắn chỉ tính đến cường giả xếp hạng trước ba của Vĩnh Hằng tộc không có vượt qua một trăm ức Thiên Đạo giá trị hương hỏa, lại không ngờ về sau còn có nhiều tồn tại phía trên Vĩnh Hằng Thần Tôn như thế.
Không chỉ như thế, hắn còn cảm nhận được có một cỗ lực lượng cực kỳ đáng sợ đang thai nghén ở một nơi nào đó, rõ ràng nhằm vào Tiên đạo, Thiên Đạo đã cảm nhận được lo lắng.
- Thì ra lo lắng khi độ kiếp là bắt nguồn từ đây, dạng kiếp nạn này, chín thành đạo thống chỉ sợ đều độ không qua.
Khương Trường Sinh nhíu mày suy nghĩ, nếu như hắn mỗi một lần đột phá, cũng chỉ là đột phá một tầng đại cảnh giới của Đại Thiên thế giới, vậy lần này tất nhiên chết chắc.
Bất quá mặc dù hắn đã đi đến cảnh giới Đạo Niệm chủ nhân, đối mặt trường kiếp nạn này, vẫn còn có chút áp lực.
- Ta đi trước.
Mộ Linh Lạc vứt xuống câu nói này đã biến mất ở trên mái hiên, Khương Trường Sinh thì đứng ở chỗ.
Trước hết để cho chúng sinh Tiên đạo cảm thụ một chút cảm giác áp bách của Vĩnh Hằng tộc, đối thủ chân chính của hắn không phải Vĩnh Hằng tộc, mà là lực lượng thần bí phía sau Vĩnh Hằng tộc...
Trong hư không, đếm không hết Tu Tiên giả nhanh chóng bay tới, Đạo Côn Luân, Vạn Phật thủy tổ, Cực Quang thần quân, Đế Tuyệt, Thủy Diễn, Hoàng Kinh Tuyệt, Thiên Đế, Chu Quái thần tôn, Tiêu Hòa nương nương, Kiếm Thần, Bắc Đấu chân nhân, Bỉ Ngạn đạo quân tất cả, rất nhiều cường giả đỉnh tiêm của Tiên đạo đứng ở phía trước nhất, sắc mặt của bọn hắn đều vô cùng ngưng trọng, trong mắt khó nén vẻ kinh hãi.
Trong mắt của bọn họ, sâu trong hư không xuất hiện một tia sáng màu bạc, đang nằm ngang mở rộng, mà áp lực mênh mông áp đảo hết thảy càng khủng bố.
Các Đại La cũng vì đó mà sợ hãi, huống chi sinh linh phía dưới Đại La, bất quá nơi này là Đại La tiên vực, có Đạo Tổ trấn giữ, chúng sinh Tiên đạo mặc dù sợ, lại cũng không có đi đến mức độ tuyệt vọng.
- Lực lượng thanh lý Đại Thiên thế giới trong truyền thuyết.
Chu Quái thần tôn tự lẩm bẩm, âm thanh rất nhẹ, nhưng các Đại La đều nghe được rõ ràng, càng thêm kiêng kị địch tập sắp đến.
Hoàng Kinh Tuyệt nghe được lời này, bỗng nhiên suy nghĩ điều gì, mày kiếm nhíu chặt, hắn trực tiếp xuất ra thần binh của mình, chuẩn bị chiến đấu.
Đối mặt lực lượng kinh khủng không biết, chúng sinh Tiên đạo không có chạy trốn, ngay cả sinh linh Chu Quái, Kinh Tuyệt cũng lựa chọn thuận theo chủ chiến đấu.
Một góc nào đó của Đại Thiên thế giới.
Giữa thiên địa tối tăm, sương mù bàng bạc, che khuất bầu trời, một thân ảnh vĩ ngạn đang như ẩn như hiện trong sương mù, nhìn kỹ lại, tứ chi của hắn bị xiềng xích thần bí cuốn lấy, có phần giống thân ảnh thần bí Khương Trường Sinh nhìn thấy khi độ kiếp.
Trong Sương mù, hai mắt của hắn lóng lánh hồng quang.
- Vĩnh Hằng đạo quyển, không ngờ thời đại hiện thời còn có hậu bối có thể khiến Vĩnh Hằng tộc vận dụng Vĩnh Hằng đạo quyển.
Bên trong sương mù mãnh liệt truyền ra một âm thanh khàn khàn, ngữ khí tràn ngập ý trào phúng.
- ý Chí các ngươi còn có thể trấn áp chúng sinh bao lâu, cuối cùng sẽ có một ngày, chúng ta sẽ quay đầu trở lại.
Trong hư không, mười vạn cường giả Vĩnh Hằng tộc lóng lánh thần quang, sóng vai tiến lên, hình thành một tia sáng màu bạc, phía sau bọn hắn là hàn khí lạnh thấu xương, như một đầu Ngân Hà đi theo phía sau bọn hắn.
Ở giữa nhất chính là tượng đá cực lớn, hắn đi lại, trên người không ngừng tróc ra da đá.
Mái đầu bạc trắng hiển lộ ra, tùy ý phất phới, hắn ở trần, cơ bắp như là Cổ Thần, đẹp đẽ lại cường tráng, hai quả đấm nắm chặt, thiêu đốt lên liệt diễm màu lam quỷ dị, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm phía trước, trong con mắt đã phản chiếu ra cảnh tượng chúng sinh Tiên đạo hội tụ ở hư không.
- Phí công trốn tránh thôi, Đại Thiên thế giới, các ngươi hay cảm thụ một chút cơn giận của Đại Đạo đi.
Vị nam tử tóc trắng do tượng đá cực lớn lột xác mà thành này nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn chính là Thuỷ Tổ của Vĩnh Hằng tộc, số tuổi còn muốn lâu đời hơn lịch sử của Vĩnh Hằng tộc.
Hắn sống vô số năm, trải qua kẻ địch nhiều vô số kể, thậm chí có đã bị hắn quên, nhưng có địch nhân làm cho hắn coi trọng như vậy, ít càng thêm ít.
Ánh mắt của hắn đã đang dò xét Đại La tiên vực, muốn tìm được thân ảnh của Tiên đạo Đạo Tổ.
Nhưng hắn không có tìm được.
Hắn cũng không thất vọng, Tiên đạo ở đây, hắn tin tưởng Đạo Tổ nhất định sẽ hiện thân.