Chương 1518 Đạo Nguyên cực bảo (2)
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Cũng không có cường giả Đại Thiên thế giới hoặc thế lực đi Tiên đạo, ngoại trừ chiến trường ở hư không, toàn bộ Đại Thiên thế giới đều lộ ra vô cùng yên lặng, có loại cảm giác đè nén đại kiếp sắp đến.
Trong một chỗ hư không khác, Hãi Thiên thánh tôn đứng ở đỉnh đầu Chúc Long, số lượng thân ảnh cường giả phía sau hắn vượt xa lúc trước, nhất là bảy thân ảnh ở hàng thứ nhất, từng người tản ra khí tức đáng sợ, Thiên Tôn đều ở phía sau bọn hắn, đều không dám tùy tiện mở miệng.
- Không ngờ Vĩnh Hằng tộc lại bại, xem ra vị Đạo Tổ này thật kế thừa truyền thừa của Tiên đạo.
Một tồn tại thần bí toàn thân tản ra hắc khí Đại Đạo mở miệng nói, ngữ khí lộ ra một tia vui mừng.
Hãi Thiên thánh tôn không có quay người, nói:
- Đó là tự nhiên, Vĩnh Hằng tộc thế nào có khả năng hạ gục Đạo Tổ, vị Đạo Tổ trước đó ít nhất cũng có thể chống đỡ đối mặt ý chí Đại Đạo, trong mắt bản tọa, Đạo Tổ bây giờ không kém hơn một vị trước đó.
Một vị thân ảnh thần bí lấp lánh kim quang khác cảm khái nói:
- Sống qua một kiếp này, Tiên đạo đã không cách nào lại ẩn giấu, ta rất chờ mong Tiên đạo tiếp theo sẽ có nhân vật thế nào sinh ra.
Thiên Tôn nghe bọn hắn nghị luận, ánh mắt đầy phức tạp.
Trong khoảng thời gian này, hắn đi theo Hãi Thiên thánh tôn đi rất nhiều nơi, hiểu rõ đến lịch sử càng ngày càng kinh người, cũng hiểu chút đỉnh về Vĩnh Hằng tộc, Vĩnh Hằng tộc cường đại như vậy lại còn ngã vào dưới chân Đạo Tổ.
Hắn đột nhiên mê mang, hắn thật đuổi kịp được Đạo Tổ sao?
Nhất là hắn biết được Đạo Tổ đang đi con đường gì, hắn lo lắng cho mình trưởng thành đến trình độ địch nổi Đạo Tổ, Đạo Tổ đã bị ý chí Đại Đạo gạt bỏ hoặc trục xuất.
Không hạ gục Đạo Tổ, vô địch chi tâm của hắn cuối cùng sẽ có tỳ vết.
Không chỉ bọn hắn, hiện tại, rất nhiều đạo thống mạnh mẽ khắp Đại Thiên thế giới đều đang nghị luận về cuộc chiến giữa Tiên đạo và Vĩnh Hằng tộc, một trận chiến này, Tiên đạo triệt để đưa thân vào trong mắt nhất lưu đạo thống.
Trong một mảnh hư không thần bí, vô biên vô tận khói xám đang tiến lên, thân ảnh các cường giả La Đạo như ẩn như hiện ở bên trong, sâm nhiên kinh dị.
Trong khói xám, Đạo Thủy ma tôn bị rất nhiều ma ảnh La Đạo vờn quanh, hắn nhìn một phương hướng của hư không, mở miệng nói:
- Trách không được Tiên đạo có thể tránh thoát chúng ta nhìn trộm, Tiên đạo Đạo Tổ thật không tầm thường, chúng ta đã đánh giá thấp hắn.
Lời hắn nói để các cường giả La Đạo không thể phản bác, lúc trước, ở phương hướng Tiên đạo truyền đến uy áp chiến đấu đủ để khiến bọn hắn kiêng kị.
- Tốt, không cần để ý Tiên đạo, Tiên đạo tự có Đại Đạo đi thu, Thần Tích mới là mục tiêu của chúng ta, những tên này giấu quá sâu, Đạo Chủ đã không kiên nhẫn được nữa.
Đạo Thủy ma tôn lần nữa mở miệng nói, kéo lực chú ý của các cường giả La Đạo trở về.
Bọn hắn chẳng qua là một nhánh đại quân của La Đạo, hiện tại toàn bộ La Đạo đều đang vì Thần Tích mà điên cuồng.
Qua đi tới mười năm, đại chiến thiên ngoại mới kết thúc, nương theo một tôn Đại Đạo tà ma cuối cùng bị Hoàng Kinh Tuyệt trảm diệt, hết thảy Tu Tiên giả đều thở dài ra một hơi.
Đúng lúc này, phía trên truyền đến lôi vân cuồn cuộn, toàn bộ sinh linh ngẩng đầu nhìn lại, lôi vân không biết từ chỗ nào mà đến bao trùm Chư Thiên Đại Đạo Thụ, trong lôi vân phát ra vô số chùm sáng màu vàng óng, vương vãi xuống.
Thiên Đạo công đức!
Trong mắt Khương Trường Sinh, một trận chiến này, mặc dù Tiên đạo thương vong không ít, nhưng Thiên Đạo vượt qua một trường kiếp nạn, còn chiếm đoạt Vĩnh Hằng tộc cùng với bộ phận Đại Đạo khí vận, Thiên Đạo xem như đạt được chỗ tốt rất lớn, nó cũng hóa phần chỗ tốt này thành Thiên Đạo công đức ban cho chúng sinh Tiên đạo.
Công đức nhiều nhất chính là Hoàng Kinh Tuyệt, cột sáng màu vàng bao phủ hắn không người có thể địch, sau một trận này chiến, thân phận đệ nhất nhân phía dưới Đạo Tổ chỉ sợ sẽ di chuyển, bất quá Hoàng Kinh Tuyệt sẽ trở thành người thứ hai Tiên đạo, đường phải đi còn rất dài, dù sao hắn dựa vào là lực lượng của Kinh Tuyệt.
Nương theo lấy Thiên Đạo công đức hạ xuống, toàn bộ sinh linh đều biết trận kiếp nạn của Tiên đạo này triệt để đi qua, tiếng hoan hô vang vọng hư không, truyền khắp chư thiên vạn giới.
Những khí tức thần bí nhìn trộm Tiên đạo cũng đều biến mất, không có thế lực dám thừa cơ ra tay với Tiên đạo.
Khương Trường Sinh lúc này mới bắt đầu tiếp nhận truyền thừa Thái Thủy Niết Bàn Thương.
Thái Thủy Niết Bàn Thương, Đạo Nguyên cực bảo, đây là bảo vật phía trên phía trên Hỗn Nguyên chí bảo, cũng không phải thuộc về Tiên đạo, là chí bảo bất diệt tồn tại trước cả Hỗn Độn, có lực lượng niết bàn to lớn.
Tin tức liên quan đến Thái Thủy Niết Bàn Thương không nhiều, trong trí nhớ truyền thừa càng nhiều hơn chính là như thế nào để Thái Thủy Niết Bàn Thương nhận chủ, quá trình nhận chủ vượt xa các chí bảo khác, quan trọng nhất chính là nhận chủ bảo vật này cỗ có nguy hiểm nhất định.
Mặc dù nguy hiểm, nhưng Khương Trường Sinh ngược lại càng thêm cảm thấy hứng thú.
Hắn vẫn cho rằng hệ thống sinh tồn là thứ mà truyền thừa của Cổ Tiên đạo tạo ra, bây giờ lại xuất hiện bảo vật cổ lão trước cả Tiên đạo, cái này khiến hắn thật bất ngờ.
Hắn lúc này lấy ra Thái Thủy Niết Bàn Thương.
Ánh sáng bảy màu sáng chói lấp lánh Tử Tiêu cung, một thanh trường thương dài một trượng tinh xảo xuất hiện, hiện tại chiều dài cũng không phải là chiều dài chân thực của thương này, chẳng qua là bị hắn tận lực thu nhỏ.
Thương nhận của Thái Thủy Niết Bàn Thương chiếm cứ một phần ba thân thương, màu nền hiện lên màu bạc, phía trên có rất nhiều vết lõm tỉ mỉ, khí tức màu vàng lưu động, thân thương thì có màu tím sậm, lượn lờ lấy đếm không hết đạo văn màu đỏ.
Chuôi Đạo Nguyên cực bảo này bộc phát ra lửa lớn bảy màu, trong liệt diễm lập loè vô số ánh sao, tựa như cây trụ chống đỡ cả vũ trụ, vô số vũ trụ vờn quanh xung quanh, sáng chói mà xinh đẹp.
Chí bảo thật đẹp.
Lần đầu tiên Khương Trường Sinh nhìn thấy Thái Thủy Niết Bàn Thương đã thích bảo vật này, hắn càng thêm tò mò về uy năng của bảo vật này.