Chương 1589 Sau khi mạnh mẽ (1)
Nếu thành tựu Đại La Siêu Thoát, ngươi muốn thế nào làm?
Khương Trường Sinh cười híp mắt hỏi.
Thân thể Hình Thiên ngạo nghễ đứng thẳng nói:
- Nếu thành tựu Đại La Siêu Thoát, ta định thống nhất Địa Tiên giới, thành lập trật tự, để thương sinh gặp ít chút trắc trở.
- Nếu như thành tựu Đại La Thần Tướng thì thế nào?
- Ta sẽ muốn đi xông xáo Đại Thiên thế giới.
- Thế nếu là Đại La Kim Tiên thì sao?
- Đại La Kim Tiên? Ta muốn ở lại Đại La tiên vực, mưu tính vì lần lượng kiếp sau, ta phải chiến đấu giống như Hoàng Kinh Tuyệt, đúng rồi, mặc dù ta bị chém đầu, ta cũng muốn đứng đấy, tiếp tục chiến đấu.
Khi Hình Thiên nói về lượng kiếp, cả người đều phấn khởi, trong giọng nói của hắn xen lẫn không cam lòng cùng chờ mong.
Khương Trường Sinh lắc đầu bật cười, tên ngốc này nói về lượng kiếp chỉ có hưng phấn, xem ra những năm lúc trước kia cũng không có khắc sâu lượng kiếp vào trong ý thức của hắn.
Hình Thiên chuyển thế hơn trăm lần, mệnh cách một mực còn đó, ở kiếp này có thể sống đến hôm nay, cũng may mắn mà có hai vị thánh mẫu, thủ hạ của Bạch Kỳ cải biến vận mệnh hắn, chẳng qua là hai bên một mực không có gặp mặt qua.
Đối với Bạch Kỳ, Thập Nhị thánh mẫu mà nói, Hình Thiên chẳng qua là một trong các chúng sinh mà các nàng tương trợ, các nàng đã quên đi Hình Thiên tồn tại, mà trong lòng Hình Thiên thì một mực có vị trí của các nàng, mong muốn báo ân.
- Nếu như ngươi trở thành Thiên Đạo Tiên Thánh thì sao?
Khương Trường Sinh cười hỏi.
Hình Thiên một mặt cổ quái nhìn về phía hắn, trở thành Thiên Đạo Tiên Thánh?
Thật là cảm tưởng.
Hình Thiên hừ hừ nói:
- Ta không muốn trở thành Thiên Đạo Tiên Thánh, ta muốn Chúa Tể vận mệnh của mình, không bị bất kỳ quy tắc gì ước thúc.
Bạch Long dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn kỹ Hình Thiên, trong lòng sinh ra vẻ đồng tình.
Khương Trường Sinh cũng không có tức giận, cười ha hả nói:
- Giữa ngươi và ta có duyên phận, ta lưu lại dạy bảo ngươi trăm năm, ngươi có bằng lòng hay không?
Hình Thiên nghe xong, lúc này khom lưng ôm quyền, kích động nói:
- Đa tạ tiền bối, ta nguyện ý, ta nguyện ý.
Hắn giương mắt nhìn về phía Khương Trường Sinh, hỏi:
- Xin hỏi đạo hiệu của tiền bối?
- Cứ gọi ta là Trường Sinh tiên sư.
- Trường Sinh tiên sư.....
Trăm năm đối với tu đạo mà nói, sao mà ngắn ngủi, trăm năm vội vàng qua đi, đối với Hình Thiên đã vượt qua trăm vạn tuổi mà nói, trăm năm này lại thắng qua trăm vạn năm hắn khổ tu trước đó.
Khương Trường Sinh truyền thụ hắn các loại đạo pháp, hắn bây giờ đã có thể vung lên đại phủ, ngắn ngủi trăm năm đã khiến cho hắn thoát thai hoán cốt.
Một ngày này.
Khương Trường Sinh ngồi tĩnh tọa ở trên đá ngầm đứng dậy, hắn không có nhìn về phía Hình Thiên xa xa, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt biển, nói khẽ:
- Cũng nên đi rồi.
Âm thanh của hắn rất nhẹ, nhưng lại bị Hình Thiên nghe thấy, Hình Thiên lập tức dừng lại, nhìn về phía hắn, ánh mắt đầy phức tạp. Trăm năm này, là trăm năm để cho hắn không cô đơn nhất, cũng là trăm năm ấm áp nhất.
Hình Thiên đi đến trước mặt Khương Trường Sinh, cung kính hành lễ.
Hắn sớm đã không còn tuổi trẻ, đương nhiên sẽ không giữ lại nhiều hơn, trong trăm năm này, hắn đã tập quá nhiều, hắn biết đây là đại tạo hoá rất khó gặp phải, mà Trường Sinh tiên sư tất nhiên cũng có chuyện của mình, không thể chậm trễ nữa.
- Tiền bối, ta...
Hình Thiên muốn nói lại thôi.
Khương Trường Sinh đứng dậy, cười nói:
- Ngươi ta cũng tính có danh sư đồ, nếu tâm ngươi hướng chính đạo, sau này có khả năng gọi ta là sư phụ.
Hình Thiên vội vàng hỏi:
- Xin hỏi sư phụ, chính đạo là như thế nào?
Tiên đạo cuồn cuộn, các đại giáo phái có các quy củ, chư thiên vạn giới cũng có chuẩn tắc của mình, chính đạo sao mà nhiều?
- Thiên Đạo tự có pháp tắc, cần ngươi không sát sinh, cuộc sống thống khoái, chỉ cần công đức ngươi lớn hơn nghiệp lực của ngươi, không tàn sát người vô tội, ta còn có thể nhận ngươi.
Khương Trường Sinh vừa cười vừa nói, hắn đi theo vung tay áo, một lá chắn đen nhánh nện ở trên bãi đá, lún thật sâu vào.
- Búa và lá chắn, gọi là Càn Thích, cho ngươi một khảo nghiệm cuối cùng nhất, chính là rút ra lá chắn này, rút không ra...
Sau đó thả người nhảy lên.
Oanh!
Bờ biển nổ tung, một đầu Bạch Long cực kỳ xinh đẹp nhảy ra mặt biển, Khương Trường Sinh thuận thế rơi ở trên đầu rồng, cưỡi rồng mà đi.
Nhìn hướng đi Khương Trường Sinh rời khỏi, Hình Thiên cảm thấy hướng tới.
Hắn gặp qua rất nhiều đại năng, nhưng không có người nào có thể so sánh cùng sư phụ.
- Sư phụ Trường Sinh tiên sư, ngài hỏi ta mạnh lên sau này muốn làm cái gì, cũng không biết ngài bây giờ muốn làm cái gì.
Hình Thiên yên lặng suy nghĩ, ánh mắt của hắn đi theo nhìn về phía lá chắn màu đen hãm ở trong cát đá bên cạnh.
Trên biển mây, Bạch Long ngao du tiến lên, mười phần tiên khí.
- Chủ nhân, ngài coi trọng hắn cái gì rồi?
Bạch Long tò mò hỏi.
Ở trong mắt của nàng, thiên tư của Hình Thiên căn bản không thể so sánh với đám người Đạo Côn Luân, mà người này còn hết sức tự ngạo, không ngờ lại muốn mạnh hơn Hoàng Kinh Tuyệt.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Chẳng qua là duyên gặt mặt thôi, chẳng lẽ ngươi cảm thấy trong mắt chủ nhân ngươi còn xem thiên tư?
Bạch Long nghĩ cũng phải, chỉ cần chủ nhân nhìn trúng, dù sinh linh có bình thường đều có thể biến thành tư thái tuyệt đỉnh nhất Tiên đạo.
- Chủ nhân, tiếp theo đi chỗ nào?
- Đi xem một chút bộ lạc của Tam Hoàng nhân tộc đi.
- Được, vừa hay Bạch Kỳ nhìn trúng nữ nhi của Viêm Đế, Tinh Vệ, muốn nhận làm thánh mẫu.
- Ừm.
Khương Trường Sinh nhìn phía trước, trong mắt là tương lai của Địa Tiên giới.
Theo Địa Tiên giới bắt đầu tiếp xúc Tiên đạo vạn giới, nhân quả của Địa Tiên giới bắt đầu biến hóa, không giống rõ ràng như trước kia, tựa hồ muốn dần dần chếch đi suy nghĩ của hắn.
Làm thiên địa để nhớ lại kiếp trước, Khương Trường Sinh vốn đã nghĩ xong sự phát triển của Địa Tiên giới, cho đến diễn hóa ra Địa Cầu trong ấn tượng của hắn, nhưng hôm nay, ý nghĩ của hắn dần dần phai nhạt.