Chương 1609 Hồng Mông (1)
Đối với Bạch Kỳ mà nói, trong năm mươi vạn năm này chỉ có năm vạn năm trước là mới lạ, cao hứng, tất cả thời gian phía sau đều là tuế nguyệt dày vò, nàng bị Khương Trường Sinh cưỡng bức tu luyện, gần như sụp đổ.
Mặt Khương Trường Sinh không chút thay đổi nói:
- Lúc trước không phải ngươi muốn học sao?
Mặt mũi Bạch Kỳ tràn đầy thống khổ nói:
- Ta thế nào biết khó học như thế, đây tuyệt đối là một đạo pháp khó khăn nhất ta bình sinh gặp được.
Khóe miệng Khương Trường Sinh khẽ cong, giống như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ không thể không bắt đầu cầu xin tha thứ, làm ầm ĩ một hồi lâu, Khương Trường Sinh mới buông tha cho nàng, để cho nàng rời khỏi.
Bạch Kỳ như được giải thoát, hoan hô rời khỏi Tử Tiêu cung.
Khương Trường Sinh lắc đầu, thầm nghĩ:
- Cánh cửa Đại Quy Nhất Chi Thuật cao như thế, xem ra rất khó truyền cho người khác.
Hắn cũng không phải dạy bảo bình thường, mà dùng đạo ý cùng cảm ngộ bản thân dẫn dắt Bạch Kỳ tu hành, vẫn không có thành công.
Trách không được Bá Tổ chỉ truyền Đạo Tổ, có lẽ chỉ có tồn tại đỉnh điểm của Tiên đạo mới có thể lĩnh hội.
Bất quá, trong quá trình đang truyền thụ thuật này cho Bạch Kỳ, Khương Trường Sinh có hiểu biết mới về Đại Quy Nhất Chi Thuật, cái này khiến hắn chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu.
Thông qua nghiên cứu Đại Quy Nhất Chi Thuật, hắn có lẽ có thể tìm tới đạo mà mình muốn sáng tạo.
Có ý nghĩ này, hắn cũng không có lập tức áp dụng, mà là đem ánh mắt nhìn về phía hư không Đại Thiên thế giới.
Năm mươi vạn năm qua đi, Vĩnh Hằng châu đưa tới tranh chấp vượt xa trước đó, đám Đạo Quỷ dần dần kìm nén không được, đã có Đạo Quỷ mạnh mẽ cướp đi Vĩnh Hằng châu, nhưng rất nhanh liềđãn bị mặt đạo thống khác đoạt lại.
Vị Đạo Quỷ mạnh nhất kia còn đang quan sát, không có ra tay.
Dùng giá trị hương hỏa của hắn, dưới tình huống không có Khương Trường Sinh ra tay, cơ hồ không ai có thể ngăn cản hắn.
Chỉ cần hắn vừa ra tay, Khương Trường Sinh sẽ tìm tới được hắn.
Khương Trường Sinh đã động tay chân trên Vĩnh Hằng châu, bằng không, sao hắn có thể như vậy dễ dàng đưa ra ngoài.
Ngoại trừ Ám Khương Nghĩa hắn còn nhìn thấy Ám Khương Tiển, ánh mắt của hắn khóa chặt Ám Khương Tiển, muốn nhìn xem vị Khương Tiển đến từ hắc ám này làm việc như thế nào, thật là tà ác đơn thuần hay sao?
Khi biết được Đạo Quỷ đang tụ tập thế lực, Khương Trường Sinh đã cảm thấy Đạo Quỷ không có đơn giản như vậy, Tà Túy chỉ biết sát lục là không hiểu được những chuyện này.
Trong những ngày kế tiếp, Khương Trường Sinh một mực quan sát Ám Khương Tiển, chủ yếu là quan sát cácĐạo Quỷ tụ tập tại cùng một chỗ sinh hoạt ra sao.
Hắn phát hiện lúc Đạo Quỷ gặp được sinh linhĐại Thiên thế giới sẽ dễ dàng nổi giận, khống chế không nổi sát tính, nhưng khi Đạo Quỷ ở cùng lẫn nhau sẽ như sinh linh như thường, có thể trao đổi, cũng có thất tình lục dục của mình, thậm chí giữa bọn hắn còn tồn tại ân oán của riêng mình.
Như thế xem ra, Đạo Quỷ ngoại trừ trên người có khí tức mặt tối của Đại Đạo, thật ra không có khác gì sinh linh bình thường, bọn hắn cũng không phải hồn thể, gọi bọn họ là quỷ, cũng có chút phiến diện, bọn hắn chẳng qua không có thân thể huyết nhục mà thôi.
Khương Trường Sinh không khỏi suy nghĩ, nếu như Đạo Quỷ có không gian sinh tồn của mình phía dưới Đại Thiên thế giới, bọn hắn ra đây là vì có nguyên nhân thân bất do kỷ hay không?
Bọn hắn có phải bị bức bách hay không?
Vì sao bọn hắn cừu hận sinh linh Đại Thiên thế giới, chỉ là bởi vì bản nguyên?
Khương Trường Sinh cũng đang tự hỏi một vấn đề khác, một đường đi tới, hắn diệt bao nhiêu kẻ địch, nếu như hắn ban đầu đi con đường trảm thảo trừ căn, tuyệt không nương tay, bây giờ Tiên đạo sẽ ít đi bao nhiêu thế hệ phong vân?
Chỉ dựa vào Tiên đạo tự mình thai nghén sinh linh, Tiên đạo không thể phát triển được nhanh như vậy.
Hắn nghĩ tới Thiên Đạo vô hạn mà mình trước đó nói, ánh mắt hắn bắt đầu biến hóa, trong lòng hắn dần dần có một ý kiến.
Trong hư không, vô số ma quân Đại Đạo ma tộc hội tụ, như đại dương mênh mông vô biên vô tận.
Đạo Thủy ma tôn đứng ở phía trước nhất, mặt mũi của hắn chỉ lộ ra một đôi mắt, đôi mắt này giống như bóng đêm đang nhìn chăm chú, nhìn chằm chằm phía trước.
Phía trước có khói đen bàng bạc đang đang vọt tới, khí thế không yếu hơn Đại Đạo ma tộc.
Trong mơ hồ, Đạo Thủy ma tôn nhìn thấy một thân ảnh giống mình như đúc, hắn biết lai lịch của đối phương, hắn đã làm tốt chuẩn bị.
Cùng lúc đó, trong hư không lĩnh vực khác, đạo thống khác biệt cũng đang đối mặt thế lực Đạo Quỷ của riêng mình, dĩ nhiên, không phải toàn bộ sinh linh trong đạo thống cũng đều có thể tìm hiểu Đại Đạo, nhưng trong Đạo Quỷ bọn hắn đối mặt, có Đại Đạo cường giả của đạo thống bọn hắn đã ngã xuống, các đời chung vào một chỗ, không thể yếu thế hơn đạo thống bao nhiêu.
Đạo Quỷ chính thức tuyên chiến Đại Thiên thế giới.
Đáng nhắc tới chính là, Tiên đạo và những đạo thống chưa siêu thoát cũng không có gặp được Đạo Quỷ tập kích quy mô lớn, thậm chí, Đạo Quỷ đang du đãng trong lĩnh vực của mỗi người bọn họ còn đang lùi bước.
Ngắn ngủi ngàn năm, Đại Thiên thế giới bạo phát đại loạn mà chục tỷ năm khó gặp, Tiên đạo một phương ngược lại bành trướng, bởi vì bọn hắn không có gặp phải Đạo Quỷ chi kiếp, bọn hắn cho rằng Tiên đạo mạnh mẽ chấn nhiếp Đạo Quỷ, dù sao thì ngay cả Vĩnh Hằng tộc, Đại Đạo lực lượng đều ngã vào dưới chân Đạo Tổ.
Giá trị hương hỏa của Khương Trường Sinh nghênh đón tăng vọt trước nay chưa có, cũng xem như niềm vui ngoài ý muốn.
Vị Đạo Quỷ mạnh nhất kia vẫn không có hành động, nhưng Vĩnh Hằng châu số lần rơi vào trong tay Đạo Quỷ càng ngày càng nhiều, Khương Trường Sinh cảm thấy hắn sắp kìm nén không được.
Đổi chủ mấy chục lần, Vĩnh Hằng châu bắn ra lực lượng càng ngày càng mạnh, thậm chí có Đạo Hư Tôn Chủ bằng vào lực lượng của Vĩnh Hằng châu cứng rắn chống đỡ Vĩnh Hằng Chí Thượng, khiến cho tên Vĩnh Hằng châu triệt để danh chấn Đại Thiên thế giới, dẫn tới thế lực khắp nơi điên cuồng.
Đại kiếp buông xuống, chí bảo hoành không xuất thế, Đại Thiên thế giới trở nên càng ngày càng hỗn loạn.
Khương Trường Sinh không có ngộ đạo, mới mà ngồi ở bên trong Tử Tiêu cung quan sát Đại Thiên thế giới.