Chương 1619 Khởi nguyên của Đạo (1)
Ánh mắt Khương Trường Sinh rơi vào trên người Bá Tổ, Bá Tổ mặc áo bào đen rộng rãi, tóc dài vẫn xõa tung như cũ, tuy không có đáng sợ như trong kiếp vân trước đó, nhưng trên người hắn vẫn tản ra một cỗ bễ nghễ vạn vật khí thế.
Bá Tổ nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, chậm rãi mở miệng nói:
- Đạo hữu có thể nắm giữ Đại Quy Nhất Chi Thuật của ta, ta hết sức vui mừng, hôm nay Tiên đạo phát triển được cực tốt, ta không thể không thừa nhận, trên việc phát triển đạo thống, ta không bằng ngươi, ta trước kia cảm thấy chỉ cần mình đủ mạnh, quét ngang hết thảy kẻ địch, sẽ thuận lợi khôi phục được Tiên đạo.
Nói đến phía sau, ngữ khí của hắn mang theo một tia phiền muộn.
Khương Trường Sinh không khỏi hỏi:
- Đã như vậy, vì sao đạo hữu còn muốn đi lối cũ?
Bây giờ Bá Tiên Đạo chiêu thu đệ tử không có ngưỡng cửa, không có sàng chọn, chỉ cần nguyện ý sẽ được gia nhập, nhìn như công bằng, cái này cũng sẽ tụ tập người có nghiệp lực to lớn, mà sinh linh ở chung cùng Đạo Quỷ tất sẽ dẫn tới phiền toái, còn có cừu hận mâu thuẫn ở giữa chủng tộc, đạo thống khác biệt, cũng cần đi hóa giải.
Tiên đạo hấp thu qua Đạo Diễn, Kinh Tuyệt, kết quả lộ ra hết sức thuận lợi, nhưng ở trong quá trình này, Thiên Đình, Đạo Môn, Phật Môn và rất nhiều công đức giáo phái phí hết tâm huyết, Khương Trường Sinh xưa nay không cho rằng Tiên đạo có thể có hôm nay, tất cả đều là công lao của hắn, hắn chẳng qua bảo đảm Tiên đạo tồn tại, chân chính thôi động Tiên đạo chính là chúng sinh.
Ý nghĩa đạo thống tồn tại chính là truyền thừa, truyền thừa tuyệt không phải một người là hoàn thành được.
- Ta cũng không phải muốn một lần nữa xây dựng Tiên đạo, dù sao Đại Thiên thế giới hiện thời đã có Tiên đạo, ta rất hài lòng Tiên đạo của ngươi.
Bá Tổ trả lời.
Đáp án này cũng không có vượt qua Khương Trường Sinh đoán trước, hắn cảm thấy lấy tính cách Bá Tổ tất muốn báo thù.
Bá Tổ chăm chú nhìn Khương Trường Sinh, nói:
- Ngươi có biết ý chí Đại Đạo là đản sinh như thế nào?
Khương Trường Sinh lắc đầu.
Bá Tổ bình tĩnh nói:
- Đại Thiên thế giới thật ra là do một vị tồn tại nào đó mở ra, giống như chúng ta có thể khai thiên tích địa, chẳng qua hắn sáng tạo ra thế giới, sáng tạo ra hết thảy thứ chúng ta nhận biết, ta chỉ có thể tạm thời gọi hắn là Đạo.
- Tại thời kì không có thế giới, không có vũ trụ, không có trật tự, cái gì cũng không có, ta thậm chí không thể đi định nghĩa đó là thời kì như thế nào.
Khương Trường Sinh nghe đến nơi này, không khỏi mở miệng nói:
- Hỗn Độn?
Hắn lúc trước thấy được quá trình Đại Thiên thế giới sáng tạo trong Thái Thủy Niết Bàn Thương, Đạo hẳn là thân ảnh ánh sáng màu trắng kia, hắn nhớ kỹ, thân ảnh ánh sáng trắng xây dựng Đại Thiên thế giới kia còn biến thành ba thân ảnh, trong đó một đạo là tồn tại lúc trước hắn gặp được.
Phạt Nguyên!
Đó là tồn tại thần bí buông xuống khi đám người Hãi Thiên thánh tôn, Chúc Long tru diệt chỗ của Đại Đạo.
Đạo à...
Khương Trường Sinh suy nghĩ thân ảnh ánh sáng trắng kia, nếu như hắn thật sự là tồn tại ban đầu, trong không gian hư vô tuyệt đối, cái gì cũng không có, hắn sẽ cô độc cỡ nào, chỉ sợ chính hắn cũng không tìm tới ý nghĩa tồn tại của mình, cho nên mới xây dựng Đại Thiên thế giới, hóa thân thành Đại Đạo.
Chẳng qua, nếu như Đạo là tồn tại ban đầu, thế Đạo lại là sinh ra khi nào, vì sao được sinh ra?
Đến nơi đến chốn, thuyết pháp này tựa hồ chính bản thân nó đã đứng không vững.
Mạnh như Khương Trường Sinh, cũng không cách nào một mực nghĩ về phía trước, hắn cùng với hết thảy mọi thứ hắn nhận biết đến cùng là vì sao mà tồn tại, vì sao tồn tại, hết thảy điểm xuất phát đến tột cùng ở đâu?
- Hỗn Độn? Đây chẳng qua là một thời kỳ đã từng tồn tại qua, khoảng cách Đạo xây dựng Đại Thiên thế giới rất xa xôi, thời điểm Đại Thiên thế giới lúc sơ khai chính là Hỗn Độn, trước thời đại của ta, Tiên đạo tồn tại qua bao nhiêu lần, ta cũng không rõ ràng, ngươi hẳn là cũng thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, bản thân Tiên đạo đã bao hàm muôn vàn đại đạo, ba ngàn Đại Đạo đều có đại đạo tương tự tồn tại trong Tiên đạo, ta suy đoán, Tiên đạo là phương đạo thống đầu tiên của Đại Thiên thế giới.
Bá Tổ nói xong nói lời này, mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
Khương Trường Sinh bị lời suy đoán này kinh động, nhưng nghĩ kỹ lại, cảm thấy cũng rất hợp lý.
Huyền Diệu đạo tổ xây dựng Viễn Cổ Tiên Đạo tuyệt không phải điểm xuất phát của Tiên đạo, chẳng qua là hắn không rõ ràng phía trước nữa còn có bao nhiêu tuế nguyệt.
Có lẽ xa xưa đến mức đã không thể dùng quan niệm thời gian của sinh linh đi cân nhắc.
- Đại Thiên thế giới đang không ngừng bành trướng, từ nay về sau Đại Thiên thế giới sẽ chỉ càng ngày càng bao la, cho nên những tồn tại đã chết đi chưa hẳn mạnh hơn chúng ta, chẳng qua là vô luận mạnh yếu, đối mặt ý chí Đại Đạo, chỉ có kết cục biến mất.
Bá Tổ thở dài nói, là thở dài cho quá khứ, cũng đang thở dài vì mình số mệnh.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Ngươi như thế nào biết được chuyện này?
Bá Tổ trả lời:
- Khi ngươi sắp đối mặt ý chí Đại Đạo, nó sẽ để cho ngươi thấy hết thảy khởi nguyên, để ngươi ý thức được mình không nên mạo phạm hết thảy những thứ mà Đạo đã ban tặng, để ngươi tiêu vong ở trong hối hận.
Khương Trường Sinh hoang mang, vì sao Bá Tổ không có tiêu vong?
Tại sao lại bị nhốt ở trong lôi kiếp?
Còn có Huyền Diệu đạo tổ, thi thể của hắn lại có gì tồn tại bên trong?
Trong mơ hồ, Khương Trường Sinh tựa hồ đoán được một khả năng.
Bá Tổ tiếp tục nói:
- Ta nói cho ngươi tất cả những thứ này, không chỉ để ngươi hiểu rõ ý chí Đại Đạo, cũng hi vọng ngươi có thể thấy rõ số mệnh, không phải tất cả nỗ lực đều là hữu dụng, có lẽ chúng ta không nên đối kháng ý chí Đại Đạo, Tiên đạo cũng không phải chỉ có con đường đối kháng Đại Đạo.
Mặt Khương Trường Sinh không biểu tình, chẳng qua nhìn chằm chằm hắn.
Hư không lâm vào trong yên lặng.
Bá Tổ cũng nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, ánh mắt của hai người tại thời khắc này có chút tương tự, đều đạm mạc.
Thật lâu.
- Là Đại Đạo không dung Tiên đạo và ta, ngươi muốn ta làm như thế nào?
Khương Trường Sinh mở miệng hỏi.