Chương 1626 Đố Phạt (2)
Tồn tại cảnh giới cao muốn mạnh lên thì không phải đơn giản như luyện công mỗi ngày. Hỗn Độn Chi Hải không có thời gian, mặt biển vĩnh viễn tràn đầy kinh đào hải lãng, bầu trời vĩnh viễn bị lôi vân bao trùm, lôi đình cuồng bạo kia tựa hồ là một loại lửa giận nào đó, vĩnh viễn không ngừng nghỉ, mưa to kia tựa hồ mong muốn bao phủ hết thảy, nhưng nước mưa rơi vào trong hải dương, dù đi qua bao lâu, mặt biển cũng không có dâng lên.
Không biết đi qua bao lâu. Thời Tự tiên quân đột nhiên bừng tỉnh, ánh vào tầm mắt hắn chính là một gương mặt kinh dị, diện mạo như tảng đá, chỉ có đường nét ngũ quan, thậm chí thấy không rõ thần sắc của đối phương.
Một màn này làm Thời Tự tiên quân cả kinh mở to hai mắt, diện mạo khủng bố trước mắt tan biến, hắn lúc này mới phát hiện mình đang ở trong hải dương. Nước biển lạnh lẽo, khiến cho linh hồn hắn đều đang run rẩy. Hắn hít sâu một hơi, thả người vọt lên, chuẩn bị nhảy ra mặt biển.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, quay đầu nhìn lại, thấy chỗ sâu dưới đáy biển có một tia ánh sáng đỏ.
- Đó là cái gì...
Thời Tự tiên quân quỷ thần xui khiến bơi xuống đáy biển, tốc độ cực nhanh. Khương Trường Sinh mở mắt, hắn không có nhìn xuống đáy biển, mà nhìn lên lôi vân phía trên.
- Ra đi.
Khương Trường Sinh mở lời, ngữ khí bình tĩnh. Lôi vân cuồn cuộn, ngoại trừ tiếng sấm, tiếng gió thổi, không có tiếng nào khác trả lời hắn.
Khương Trường Sinh đứng dậy, trong tay ngưng tụ ra Thái Thủy Niết Bàn Thương, làm ra tư thế chiến đấu. Lúc này, lôi vân vùng trời Hỗn Độn Chi Hải chậm rãi gạt ra, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, lại là một tượng đá, thoạt nhìn giống như nam tử, hai tay rủ xuống tự nhiên, trên mặt không có con ngươi, răng, ngay cả đầu cũng hơi rủ xuống, quỷ dị mà sâm nhiên.
Vừa nhìn thấy hắn, Khương Trường Sinh suy nghĩ đến thân ảnh bạch quang trước đó nhìn thấy bên trong Thái Thủy Niết Bàn Thương, tồn tại được Bá Tổ xưng là Đạo.
Đạo ngay từ đầu cũng chỉ có nửa người trên. Không đúng, có lẽ là tồn tại thần bí - một trong ba hóa thân của Đạo. Khương Trường Sinh mở miệng hỏi:
- Ngươi chính là tồn tại sáng tạo Hỗn Độn thần châm, ngươi bỏ mặc chúng ta tới lui tự nhiên, chẳng qua là quan sát chúng ta, đến tột cùng để làm gì? Theo ngươi nghĩ, hẳn là không người có thể phát hiện Hỗn Độn Chi Hải.
Tượng đá run nhè nhẹ, khuôn mặt kia giống như đang giễu cợt, nó phát ra một tiếng nói âm lãnh mà khàn khàn:
- Muốn xem xem các ngươi sẽ làm cái gì…
Khương Trường Sinh nhíu mày, hắn tạm thời nhìn không thấu thực lực của đối phương, hệ thống hương hỏa diễn toán cũng không tính được, là tra không ra nhân quả này.
- Thương trong tay ngươi đến từ nguyên thủy, không nên nha… Rõ ràng hắn đã hủy diệt hết thả…
Tượng đá lầm bầm lầu bầu nói, nói lời này để Khương Trường Sinh suy nghĩ rất nhiều.
Nguyên thủy, chẳng lẽ là hết thảy trước đó của Đại Thiên thế giới?
Hắn hủy diệt hết thảy, đoán chừng là vị thân ảnh bạch quang kia, cũng chính là Đạo!
Khương Trường Sinh híp mắt hỏi:
- Ngươi đến tột cùng có lai lịch ra sao?
- Tên của ta à? Ngươi có thể gọi ta là Đố Phạt, Đại Đạo ý chí trong miệng các ngươi, trong đó có ta, ngươi không cần phải lo lắng, ta không muốn giết ngươi, ta còn hi vọng ngươi có thể lật đổ trật tự Đại Thiên thế giới, vì sao ngươi không chịu tiếp nhận Hỗn Độn thần châm, lực lượng như vậy đủ để cho ngươi đối kháng Đại Đạo ý chí.
Đố Phạt!
Quả nhiên là một trong ba tôn thân ảnh, lần trước xuất hiện chính là Nguyên Phạt, còn chưa ngưng tụ chân thân đã bị Khương Trường Sinh tru diệt, còn lần này là Đố Phạt. Xem ra, ba thân ảnh mà Đạo hóa thân chính là cái gọi ý chí Đại Đạo. Mà lại bọn hắn tựa hồ có mâu thuẫn.
Tâm tư Khương Trường Sinh như điện, suy nghĩ rất nhiều loại khả năng.
- Xem ra ngươi thấy được không ít, ngươi đoán không sai, bọn hắn muốn diệt ta, chỉ có như thế, chúng ta mới sẽ không một lần nữa ngưng tụ thành Đạo, một khi chúng ta ngưng tụ thành Đạo, chúng ta sẽ không còn tồn tại, cho nên bên trong ba người chúng ta, tốt nhất có một vị không còn tồn tại.
Đố Phạt cười lạnh nói, lời nói tràn ngập ý vị trào phúng, hắn đang giễu cợt vận mệnh của mình.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Xin hỏi vì sao Đại Đạo không dung Tiên đạo? Chỉ là bởi vì Tiên đạo ngỗ nghịch Đạo quá lớn?
Đố Phạt run rẩy lợi hại hơn, cười nói:
- Xem ra ngươi còn không có thật sự hiểu Tiên đạo, Tiên đạo vốn không thuộc về nơi này, chuẩn xác mà nói là đến từ Nguyên Thủy, lúc Đạo hủy diệt Nguyên Thủy, sáng tạo Đại Thiên thế giới, lực lượng Tiên đạo chui vào bên trong Đại Thiên thế giới, tránh thoát một kiếp, Đạo không có phát giác được điểm này, mãi đến khi ba người chúng ta sinh ra, bắt đầu phát giác được dị thường, chúng ta kế thừa hết thảy của Đạo, chỉ là không có mạnh mẽ như Đạo thôi.
Đáp án này để Khương Trường Sinh kinh hãi, đồng thời lại có chút thoải mái. Nếu như Tiên đạo sinh ra ở Đại Thiên thế giới, hệ thống sinh tồn của hắn như thế nào lại có bảo vật bên ngoài Đại Thiên thế giới?
- Nhận lấy Hỗn Độn thần châm đi, nếu như vậy, thời điểm ngươi đối kháng ý chí Đại Đạo, ta còn có thể giúp ngươi, ta nhất định phải giết hắn, tựa như hắn nhất định phải diệt ta, ở bên trong Đại Thiên thế giới, ngươi được cho là mạnh mẽ, nhưng từ xưa đến nay, tồn tại mạnh hơn ngươi cũng không ít, mà không chỉ là Tiên đạo các ngươi, các đạo thống khác cũng từng có qua tồn tại còn mạnh hơn ngươi, người mạnh nhất Đại Thiên thế giới cách gần ngươi nhất là một người đến từ Thần Tích, chủ nhân Thần Tích từ chối Hỗn Độn thần châm, tự cho là dựa vào lực lượng của mình đã đủ, ha ha…
- Hắn chết, không còn tồn tại, thậm chí ngay cả Thần Tích đều quên hắn tồn tại, bắt đầu nội đấu quyết liệt, Đại Thiên thế giới chỉ biết Thần Tích vì sao mạnh mẽ như vậy, lại không biết người mạnh nhất Thần Tích chính là người nào…
Khương Trường Sinh không nghĩ tới Thần Tích còn có quá khứ như thế, Thần Tích lưu truyền rất nhiều truyền thuyết trong Đại Thiên thế giới, được vinh dự là đạo thống tiếp cận Chúa Tể đạo thống nhất. Đúng lúc này, mặt biển phía dưới xuất hiện mảnh hồng quang to lớn, nước biển bắt đầu sôi trào.