Chương 1639 Đạo tồn tại (1)
Cuối cùng cũng tới.
Trong lúc Khương Trường Sinh được vợ con nhìn soi mói, ánh mắt kiên định, trong lòng hắn cũng không có phấn khởi, chỉ có bình tĩnh thuận theo tự nhiên.
Hắn có thể thời khắc cảm nhận được Hồng Mông đại đạo biến hóa, đương nhiên sẽ không có kinh hỉ.
Hết thảy chẳng qua là nước chảy thành sông mà thôi.
Đáng nhắc tới chính là, Vong Trần đại tiên còn đang dung hợp Đại Đạo, đủ để thấy Khương Trường Sinh dẫn chúng sinh lĩnh hội Hồng Mông đại đạo có bao nhiêu sáng suốt.
- Ừm, Hồng Mông xác thực muốn thành rồi.
Khương Trường Sinh nói khẽ, sau đó đứng dậy.
Hắn bẻ bẻ cổ, nói với Mộ Linh Lạc:
- Ta phải tìm một chỗ tìm hiểu đạo pháp, việc này không cần truyền đi.
Mộ Linh Lạc gật đầu, ánh mắt tràn ngập chờ mong, nàng bây giờ đã triệt để dung nhập bên trong Thiên Đạo, hết sức rõ ràng thiên đạo càng mạnh, hạn mức cao nhất của nàng sẽ càng cao, cho nên rất chờ mong Khương Trường Sinh đột phá.
- Phụ thân, có thể mang theo ta không?
Quy Ly đi đến trước mặt Khương Trường Sinh nhẹ giọng hỏi.
Khương Trường Sinh lại nghe ra một tia nũng nịu, thật sự khó được, hắn nhìn Quy Ly, cười cười nói:
- Địa phương phụ thân muốn đi, ngươi không đi được, chờ đi, phụ thân rất nhanh sẽ trở về.
Quy Ly nghe xong, chỉ có thể thôi.
Khương Trường Sinh dặn dò vài câu, nhấc tay khẽ vẫy, lấy đi năm ngàn Đại Đạo phân thân bên trên Chư Thiên Đại Đạo Thụ, sau đó mang theo Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa tiến vào bên trong dòng sông thời gian.
Hồng Mông đại đạo thành hình, nhất định kinh thiên động địa, hắn không thể lưu Đại Thiên thế giới đột phá, tầm mắt hắn đặt ở Hỗn Độn Chi Hải.
Mặc dù Đố Phạt không đáng hoàn toàn tín nhiệm, nhưng theo trình độ uy hiếp tới nói, Đố Phạt càng yếu, hơn nữa, nếu lưu ở Đại Thiên thế giới, có khả năng đối mặt với Đại Đạo ý chí.
Nương theo Khương Trường Sinh rời đi Tiên đạo, các Tu Tiên giả tu hành Hồng Mông đại đạo mất đi cảm thụ kỳ dị vừa rồi, có người không thèm để ý, tiếp tục làm việc, có người bắt đầu tĩnh toạ, trầm tư suy nghĩ.
Tốc độ Khương Trường Sinh tiến lên rất nhanh, cấp tốc buông xuống Hỗn Độn Chi Hải.
Cuồng phong mưa sa quen thuộc đập vào mặt, khiến cho trên mặt hắn lộ ra một nụ cười, hắn bắt đầu vận công.
- Uy, ngươi thế nào tới, còn là một người, cũng không lên tiếng kêu gọi?
Tiếng Đố Phạt truyền đến, ngữ khí mang theo kinh hỉ cùng với một tia oán trách.
Khương Trường Sinh nhắm mắt lại, nói:
- Ta chuẩn bị tại đột phá ở đây, chờ đột phá xong sau sẽ hàn huyên với ngươi.
- Đột phá? Khí tức của ngươi đã vượt qua Đạo Niệm chủ nhân, còn có thể đi đến cảnh giới nào?
Đố Phạt tò mò hỏi.
Bên trong Đại Thiên thế giới, sinh linh có thể đạt tới cực hạn chính là Đạo Niệm chủ nhân, chỉ cần không đối kháng Đại Đạo, cơ hồ là tồn tại bất tử bất diệt, giống như Vô Lượng chủ nhân, Bá Tổ như thế, đều đã nhảy ra cấp độ của sinh linh.
Khương Trường Sinh trả lời:
- Là cảnh giới Tiên đạo ta tự sáng tạo, cũng không biết có thể thành công hay không.
Hắn không dám hoàn toàn tín nhiệm Đố Phạt, cho nên biểu hiện không có nắm chắc.
Đố Phạt nghe xong không lại quấy rầy Khương Trường Sinh, hắn cũng rất tò mò Khương Trường Sinh có thể đi đến trình độ cường đại như thế nào.
Khương Trường Sinh bắt đầu xem trong cảm ngộ trong những năm này, diễn hóa tâm pháp Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ cao hơn, đó là tâm pháp phía trên Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.
Ầm ầm!
Hỗn Độn Chi Hải cuồng phong bạo vũ vẫn đang kéo dài, tựa như thiên kiếp đã đến.
Nhìn rất lâu, Đố Phạt không có nhìn ra cái gì, lại không có vào trong đám mây.
Không biết đi qua bao lâu.
Khương Trường Sinh đột nhiên mở mắt, Đại Đạo Chi Nhãn trên trán đồng thời mở ra, hắn nâng tay phải lên, bên trong tay áo bay ra lần lượt từng bóng người, cấp tốc phân bố ở bốn phương tám hướng, tất cả đều là Bàn Cổ phân thân, số lượng có tới năm ngàn, khí tức từng người cường đại, cuồng phong bạo vũ không thể che giấu thân hình của bọn hắn.
Khương Trường Sinh đi theo điều ra giá trị hương hỏa của mình xem xét.
"Thiên Đạo giá trị hương hỏa trước mắt: 7, 948,764, 220,177, 002, 562,576,565,439,005".
Ngoại trừ tình cờ cho tín đồ tiến hành chúc phúc ra, giá trị hương hỏa của hắn một mực góp nhặt, bây giờ đã đi đến con số cực kỳ khoa trương.
Lần trước đột phá chưa gặp được thiên kiếp, nhưng hắn cảm giác lần này sẽ gặp, bởi vì lần này đột phá không tầm thường, hắn là sáng tạo ra Đại Đạo hoàn toàn mới.
Khương Trường Sinh lấy ra từng kiện từng kiện chí bảo, đồng thời bắt đầu thi pháp, sáng tạo trận pháp, cấm chế ở xung quanh.
Đố Phạt buông xuống từ trong lôi vân, hắn ở xa xa nhìn Khương Trường Sinh, không rõ Khương Trường Sinh muốn làm cái gì, nhưng hắn đã cảm nhận được mảnh không gian này đang tích súc một cỗ uy áp thần bí.
Hỗn Độn Chi Hải mặc dù thân ở bên ngoài Đại Thiên thế giới, vẫn như trước thuộc về Đại Đạo, Hỗn Độn Chi Hải cảm nhận được uy hiếp.
Cùng lúc đó.
Trong Đại La tiên vực bên, Thời Tự tiên quân đang tu luyện ở trong đạo trường đột nhiên mở mắt, hắn nâng tay phải lên, thả ra Hỗn Độn thần châm.
Hỗn Độn thần châm trôi nổi trong lòng bàn tay của hắn, không ngừng xoay tròn, hồng quang lấp lánh, có chút âm u.
Thời Tự tiên quân do dự một chút, tan biến trong đạo trường, bước vào trong dòng chảy thời gian.
Đợi hắn đi vào Hỗn Độn Chi Hải, Khương Trường Sinh đã thành lập tốt đủ loại trận pháp, thậm chí còn sáng tạo ra một tôn phân thân, đứng ở bên cạnh.
Thời Tự tiên quân xa xa nhìn bóng dáng Khương Trường Sinh, trong lòng kinh ngạc, không hiểu rõ lão sư muốn làm cái gì.
Ánh mắt của hắn bị các Bàn Cổ phân thân hấp dẫn, trong lòng của hắn kinh ngạc chuyển biến thành chấn kinh, những phân thân này đều thật cường đại!
Hắn đột nhiên suy nghĩ Khương tộc Khương Vạn Tuyên, nguyên lai thiên phú phân thân của hắn cũng là bắt nguồn gốc từ Đạo Tổ, như vậy xem ra, những thiên phú cường đại thiên hình vạn trạng của Khương tộc đều bắt đầu ở Đạo Tổ.