← Quay lại trang sách

Chương 13 .

Bây giờ là một giờ sáng. Dãy hành lang dưới của lâu đài trông tối tăm và thật đáng sợ. Marion lần bước trong bóng đêm, một tay che ngọn lửa chập chờn của cây nến. Con đường này sẽ dẫn cô tới đâu? Lucie đã chỉ rõ cho cô biết đường tới ch ngài d’Aquin. Nhưng trong bóng tối như thế này, thật không dễ định hướng! Tiếng sột soạt của vải... Marion giật nảy mình. Đầu tiên, cô không nhìn thấy gì. Rồi cô thấy một cặp tình nhân ẩn mình trong bóng tối sau cây cột nhà. Trong cái vầng sáng nhỏ hắt ra từ cây nến, cô vượt qua rất nhiều hành lang. Cô nghe ngoài kia tiếng ngựa gõ móng trên nền đường, tiếng lạo xạo trên sỏi của bánh xe ngựa và tiếng cười của ai đó trên đường về từ một rạp hát nào đó ở Paris. Cô chỉ toàn bắt gặp những con chó hoang giơ cẳng lên hàng cột bằng đá cẩm thạch. Dưới chân một cầu thang, hai anh chàng say bí tỉ nằm dài ra đất, cầm đầu tóc giả trong tay và ngáy ầm ĩ. Họ hôi mùi thuốc lá, cáu ghét và rượu vang rẻ tiền.

Marion muốn lộn mửa. Cô cứ tưởng sẽ gượng nhẹ được cái mũi của mình khi rời xa căn phòng của bà hầu tước! Ngài d’Aquin ở tầng hai. Cái hành lang hẹp dẫn đến căn hộ của ông đầy khói và mùi mỡ cháy thật tởm lợm.

“Cửa thứ ba bên trái”, Lucie đã dặn vậy. Marion gõ cửa. Thoáng cái, gương mặt vị lương y đã hiện ra trong khung cửa hé. - Cháu muốn gì? - ông hỏi bằng giọng nhừa nhựa.

Cô gái đứng sững trước cửa phòng. Cái mùi quái gở của máu lại xộc vào mũi cô. Máu khô lại lẫn cả mùi bụi bặm và mùi cái chết. - Cô des Œillets sai cháu đến. Bà hầu tước de Montespan bị ốm. Bà bị trúng thực vì ăn quá nhiều và...

- Ê sao hả? Cháu có phải lương y đâu mà có ý kiến như thế? Ngồi xuống kia và chờ ta. Marion tiến vào căn phòng chỉ được rọi sáng bằng hai ngọn nến và nhìn ngài d’Aquin đang làu bàu thu xếp dụng cụ:

- Vừa về đến nhà đã phải đi! Rồi họ sẽ khiến ta chết mất với những căn bệnh ngất xỉu và bội thực! Ơn trời, cái lão tử tế mà ta vừa từ giã, ít nhất thì lão cũng không còn phải đau đớn nữa, cầu Chúa đón lấy linh hồn lão! Năm phút sau, họ đã đến bên giường bà hầu tước. Nước da vàng vọt, có vẻ như bà không còn biết gì nữa. Đám hầu phòng đã đặt bà vào cái giường lớn trong căn phòng tắm bồn, được soi sáng bởi hàng chục ngọn nến đang lụi tàn. Chiếc ghế đục đáy vẫn chễm chệ trong cái lối đi nhỏ và bốc mùi hôi thối. Người ta chưa đổ nó đi. Cái chất trong đó sẽ được nhà khoa học nghiên cứu và giúp ông đưa ra chẩn đoán. Đám hầu phòng, vì không làm gì được, bèn treo khắp phòng những túi thơm và đốt những viên mùi hương.

Marion nôn nóng muốn mở toang cửa sổ ra để đuổi cái bầu không khí đã biến chất này đi và để cho không khí trong lành của ban đêm tràn vào. Nhưng người ta đã đóng mọi cánh cửa một cách kỹ càng, vì bà hầu tước không chịu nổi khi phải thoáng thấy cái bóng đen của bầu trời đêm. Marion buồn nôn, nhất là mùi máu có vẻ như theo đuổi cô... Hạ ánh mắt xuống, cô hoảng sợ nhận ra đôi giày của ngài d’Aquin có nhiều vết máu khô. Như vậy cái mùi ấy không phải liên quan đến chỗ ở của vị lương y mà rõ ràng là đến con người ông, và chắc hẳn là xuất phát từ người bệnh mà ông nhắc đến lúc nãy. Người đàn ông ấy bình thản bày những dụng cụ và những chai thuốc nước lên một cái bàn nhỏ, được phủ khăn trắng, mà người ta đặt cạnh giường.

Rất tự nhiên, ông giở nắp của chiếc ghế đục đáy lên và cúi xuống như muốn cắm đầu vào đó. - Quả là một luồng chảy từ bụng thật lạ thường và thật hôi, - ông vừa nói, vẻ nghiêm trọng, vừa đứng dậy.

Ngay lúc đó bà hầu tước mở mắt và đòi uống. Vị lương y bèn bắt mạch bà. - Vì lệnh bà đã theo hoàng thượng trong buổi dạo mát suốt buổi chiều, thưa lệnh bà, theo tôi thì có vẻ như lệnh bà đã phơi nắng quá lâu. Chắc lệnh bà biết là những tia nắng có một hiệu ứng độc hại trên khắp cơ thể. Mật bị hâm nóng sẽ chảy bất thình lình vào trong dạ dày và bụng, gây ra chứng thất thường của gan. Còn chứng khô miệng mà lệnh bà mắc phải, chắc chắn nó là hậu quả của sự trào mật vừa nói, kích ứng màng thực quản và làm miệng đầy hơi nóng và khô. Thưa lệnh bà, lệnh bà cần một ly nước lã mát để pha loãng chất mật và điều hòa nhiệt độ trong tì vị của lệnh bà. Tuy nhiên việc trích máu là không thể tránh khỏi. Chúng tôi sẽ trích máu từ chân để kéo các loại khí huyết xuống dưới, điều đó sẽ hoàn tất việc giải phóng phần bụng. Sau đó, lệnh bà nên súc ruột bằng nước hoa hồng và mật ong thì sẽ rất tuyệt. Còn ngày mai, tốt nhất là lệnh bà nên ngâm mình trong bồn tắm.

Marion lắng nghe cuộc độc thoại ấy và chứng kiến hết việc chăm sóc bệnh. Mặc dù bị giày vò bởi cơn buồn nôn, cô cũng vẫn đứng đó và không bỏ lỡ một tí gì của cái cảnh tượng đáng lộn mửa kia. Một giờ sau, vị lương y ra về, để lại bà hầu tước bất động và xanh mét như một xác chết.

Bên khung cửa nhỏ mở ra dãy hành lang dưới, Marion đưa cho ông một giá nến. - Bà chủ của cháu sẽ ngủ không yên đâu và có thể sẽ gặp ác mộng, - vị lương y nói - Bà ấy bị trúng thực nặng đấy.

- Vậy sao ông không nói thẳng với bà ấy? Lần sau lệnh bà sẽ điều độ hơn chăng. - Vì những vĩ nhân trên thế gian này không bao giờ sai lầm cả! Đừng bao giờ làm họ phải chịu trách nhiệm, kể cả đối với chính bệnh tật của họ. Do đó, chúng ta, những lương y, chỉ nói nào là nội nhiệt, phát lãnh, độ ẩm trong không khí, những cuộc dạo chơi dài trên lưng ngựa, thiên thể tinh tú và còn cái quái gì nữa... Cháu thấy đó, hoàng thượng thích những phụ nữ đẹp, tóc vàng, tròn người và cũng tham ăn như ngài! Ngày nào đó, thói phàm ăn sẽ giết họ, rồi cháu coi! Thôi đã đến lúc phải ngủ rồi. Bảy giờ sáng, ta đã phải có mặt bên cạnh đức Hoàng Thượng khi ngài thức giấc. Tạm biệt!