← Quay lại trang sách

Chương XI (tt)

Chương XI (tt)

hà xuất cảng từ Mỹ, Nhật cũng khẳng định cho giới nhập cảng rằng, điều kiện đòi hỏi của nông dân khá nhức đầu, vì công thức sản xuất urée cho ra màu trắng hay ngà, DAP dù đen hay sọ, KCL sắc thắm hay nhạt, đều đồng nhất về phẩm nên giá xuất cảng của họ không lệ thuộc vào màu sắc. Còn bao bì dù là plastic trong suốt hoặc in hình đều không sai biệt giá ấn định.

Dựa vào những thị hiếu của nông dân, mụ vợ của tao thay quần, đổi áo cho các bao phân, lươn lẹo, tráo trở màu sắc để thu lợi rất lớn.

Bà Mỹ hiểu được, bà nhập bao bì có logo rồi bọc ngoài các xuất phẩm gói ghém bằng plastic trong, bán theo giá bình, được giới tiêu thụ hoan nghênh. Việc mua bán của bà ấy hanh thông tuyệt lộ.

Hơn thế nữa, theo luật của Bộ Kinh Tế nhằm ngăn chặn thế độc quyền, buộc các tổ viên nhỏ phải đứng trong hàng ngũ của một vài siêu đại. Siêu đại đứng ra nhập cảng và chia quota cho tổ viên. Tệ trạng màu sắc khiến tổ viên thường ưỡn ẹo, lắm lúc từ chối quota, gây khó khăn cho các siêu đại. Bà Mỹ khá hơn các tổng giám đốc khác. Mỗi lần tàu cặp bến, bà đích thân liên lạc với thuyền trưởng để nắm vững màu sắc và logo dù hóa phẩm ở hình thức đã được vô bao hoặc ở hình thức phân xá. Khi chia quota, những tổ viên bỏ cuộc, bà đều mua lại những hóa phẩm tốt, bao bì có logo và bán cho nông dân bằng giá phải chăng.

Những lúc hàng về dồn dập, thiếu kho, bà cho chất lên sân tráng cement, trưng dụng thợ mộc dựng kho cấp thời để tránh chủ kho làm cao.

Tất cả những luồn lách do màu sắc, bao bì, làm chuột, ưỡn ẹo về kho hàng, bỏ quota, mánh mung hóa đơn, hao hụt bốc xếp, bà định giá thị trường để giúp nhà sản xuất lúa gạo đạt được ngày mùa trong số vốn khiêm nhường.

Việc làm của bà được lòng nông dân và giới tiêu thụ, nhưng mất lòng đồng nghiệp hơi nhiều. Bà biết thế mà vẫn giữ vững lập trường. Riêng vợ tao lại kết mà không oán mới là lạ! Từ đó tao nghĩ, chẳng phải tác chiến như bọn mình mới gọi là gian nguy, mới gọi là nhát gan hay anh hùng.

Tân thở phào nhẹ nhõm. Mỹ đã khôn khéo vượt qua những khó khăn lúc tiên khởi. Nàng đã kiên trì học hỏi không ngừng, nàng đã cảm hóa được nhiều người. Chiến trường không phải nơi độc tôn đem lại chính nghĩa, nêu cao những người hùng hữu và vô danh! Mỹ là người hùng vô danh trong lòng Tân.

Thời gian chọn ngành đã đến. Sau lễ mãn khóa khá cảm động tại Vũ Đình Trường, trước đài Tử Sĩ nghi ngút hương khói để tưởng niệm khóa đàn anh, lắm vị đã hi sinh, Sanh chọn lính dù và về quân trường dù để thụ huấn tiếp. Tân được về phục vụ tại Nha Quân Pháp. Trong thời gian nghỉ phép trước khi trình diện nhiệm sở, Tân phụ với Mỹ lo chấn chỉnh lại nhân sự.

Ngày Tân ra trường là ngày A Phùng vào thụ huấn tại Quang Trung vì cha mới mất. Thương tiếc ân nhân và nhớ lời dặn dò, Tân bảo Phùng gắng học và tìm cách hoán đổi với bạn cùng khóa để anh em về gần nhau nơi phục vụ. Riêng Phụng, vợ Phùng, được vợ chồng Tân cho làm đại lý miền Tây để chung hưởng phúc lợi. Phượng, em gái của Tân, vợ bác sĩ Điệp, giữ chi nhánh miền Đông. Nguyệt đã thôi dạy, nàng về cùng lo điều hành siêu đại tại thủ đô. Thời gian qua, hai chị em lo đánh đấm trong thương trường khá thành công. Nguyệt nhờ đấy gần Tính và hưởng trọn hạnh phúc, sang giàu. Tăng Diệu Minh, vợ của Sanh, làm phụ tá phân phối miền Trung cho Mỹ. Hai bà vợ lính trở nên rất tương đắc, tuy tính tình khác nhau khá nhiều.

Châu càng lớn càng quấn quít cha, nhưng hoàn cảnh tiến thân, Tân quyết để vợ tại thủ đô để đeo đuổi sự nghiệp mua bán và lo đào luyện cho con ước nguyện mà Tân không đạt.

Thân đã tu, gia đã tề, Tân không có khả năng bình thiên hạ nên chỉ phục vụ lý tưởng quốc gia. Là một quân nhân của quân lực Việt Nam Cộng Hòa, Tân đeo đuổi tôn chỉ Danh Dự, Tổ Quốc, Trách Nhiệm để làm phương châm thi hành công vụ. Chính sách của quốc gia minh định Chiêu Hồi là ngưỡng cửa để chào đón những cánh chim lạc lối tìm về tổ ấm. Quốc lệnh, pháp bất vị thân để dành cho những thành phần ngoan cố, dựa ngụy thuyết để chia rẽ tình đồng bào. Những người ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản phải chịu cảnh giam giữ để quốc thái dân an. Những chiến sĩ Cộng hòa đào thoát khỏi nhiệm vụ, sẽ chịu ràng buộc tái phục vụ dưới hình thức lao công chiến trường để có thời gian gẫm tội, hầu trở về phục vụ chính nghĩa quốc gia.

Những ngày Tân phục vụ tại đơn vị, vốn là gần địa phương lúc chàng thiếu thời. Những người trẻ ngày xưa, thỉnh thoảng xuất hiện trong phần hành của chàng. Khi phán quyết về họ, Tân luôn luôn thầm nghĩ, ngày thơ chàng phạm nhiều lầm lẫn, tuổi thiếu của họ đã lạc đường. Mãnh lực guồng máy có trăm phương ngàn kế để đưa thanh thiếu niên vào tròng. Sự hăng say của tuổi trẻ, lý tưởng siêu việt để thành người hùng là yếu điểm để cơ chế khai thác. Đã lầm vì tuổi trẻ, khi trưởng thành thấy sai mà không sửa thì mới đáng trách, thấy sai mà bị kềm kẹp, khi được giải thoát biết quay về với chính nghĩa thì nên khoan hồng. Đó là đường lối của quốc gia. Đem hận rửa thù là phương cách của ngụy chính. Mình ngụy mà bảo người ngụy là gian ngôn.

Hơn nữa, ông bà ta thường bảo nhất thế phán, tam thế hoạn, để chỉ sự hời hợt trong luận tội người, vì vậy Tân đến độ sợi tóc xẻ làm tư.

Ngày trước, Bao Công xử án Quách tặc thần, phải giả cách Diêm Vương để tầm sự thật rồi buộc tội; thì ngày nay chẳng có lý do gì mình áp đặt lỗi lầm lên người vô tội. Vai trò của người lính quân pháp cũng khổ hành lắm! Điều tế nhị là gắng làm sao để kẻ đối diện mình giác ngộ để lôi cuốn những bằng hữu của họ tung cánh chim tìm về tổ ấm trong an hoà!

Những ngày Tân ở đơn vị ít khi được về phép. Mỹ thường đem con xuống thăm, hai vợ chồng tuy xa nhau vì nghiệp vụ riêng, nhưng tình yêu vô cùng mặn mà. Những lần đầu thưa thớt, có tài xế đón đưa. Thương nghiệp đi lần đến mức chuyển vận nhịp nhàng, hanh thông. Bấy giờ Mỹ chỉ cần bổ khuyết, đôn đốc mà thôi. Nàng có dư thời giờ để dạy con, thăm chồng. Hầu như tuần nào nàng cũng lái xe đưa bạn bè cũ, mới xuống thăm Tân. Mối giao hảo lớn mạnh theo thương vụ và tài chánh bội thu. Sau cùng, họ hợp nhau thành khối để tương trợ nhau khắp mọi mặt.

Sau biến cố Mậu Thân, thế quân sự và chính trị của ta đã đem lại niềm tin tất thắng. Chính quyền đã nghĩ ngay đến chương trình cho thời hậu chiến. Phủ Tổng thống đã có nhiều vị thứ trưởng tài ba, đặc trách việc hữu hiệu hóa lãnh vực phát triển, hợp lý hóa nhân sự để chỉnh trang nội bộ, mở rộng ngoại giao, tìm nguồn tài trợ, nghiên cứu đầu tư... Theo chiều hướng đó, hàng loạt sắc lệnh đặc biệt đã đưa một số chuyên viên từ quân đội trở về khối đặc nhiệm của Tổng Bộ. Trong giai đoạn khó khăn, dễ rơi vào khủng hoảng kinh tế, chính trị, xã hội, quốc gia rất cần những người có tinh thần tự giác, làm việc hăng say. Nguyên thủ quốc gia đã đặt niềm tin vượt khó đó trên vai người lính có kỹ thuật, kỷ luật.

Tân may mắn được thằng bạn nối khố tiến cử chàng cho đàn anh. Chàng được về làm việc chung với một số đông chuyên viên từ bốn vùng chiến thuật đổ về.

Trước khi trình diện nhiệm sở mới, Tân đến gặp Hưng để cùng đến thăm anh chị Tổng Thanh Tra Ngân Hàng. Anh là người tính tình cương trực, rộng lượng, hoạt bát, rất hăng say với chức vụ, là một đàn anh tốt của một đoàn thanh tra trẻ trung, đa số xuất thân từ trường Luật. Bởi Hưng là đàn em mực thước nên được anh quí mến và tin cậy. Do đó khi Hưng đưa Tân đến tiếp xúc với anh chị, anh chị đã dành cho Tân mối thiện cảm đặc biệt. Hơn nữa, anh chị rất rõ về Mỹ nên tình tương thân trở nên đậm đà. Do đó anh chị đích thân gởi gấm Tân cho người bạn tương đắc là ông Tổng Trưởng của chàng.

Ông Tổng Trưởng trẻ trung, nguyên giám đốc Nguyên Tử Lực Cuộc, tính tình điềm đạm, giao tế khôn ngoan, kiến thức dồi dào, rất phù hợp với vai trò vô cùng phức tạp để điều động kế hoạch phát triển cho thời hậu chiến.

Ông đã điều động số chuyên viên kỹ thuật gốc quân đội đầy nhiệt tình, để phân phối access properties của Hoa kỳ, qua sự điều hợp của các phủ, bộ, đại diện quân đội, hầu thỏa mãn nhu cầu canh tân hạ tầng cơ sở quân, chính.

Ông đôn đốc thành phần chuyên viên từng du học tại quốc ngoại, hiện phục vụ tại Quỹ Phát Triển, tận lực tìm nguồn tài trợ tại quốc ngoại để thực hiện các dự án đầu tư.

Ông trực tiếp cân nhắc các giới chức điều hành xí nghiệp bán công, canh tân và hữu hiệu hóa cơ chế sản xuất.

Để cập nhật hóa sự tiến bộ, để hiện đại hóa guồng máy các lãnh vực công quyền, ông luôn luôn tạo điều kiện dễ dàng cho các chuyên viên tu nghiệp có định kỳ tại ngoại quốc.

Thời gian sau đó, khối Đặc Nhiệm của Tân được phục vụ dưới quyền của vị tổng trưởng mới, nguyên là bộ trưởng bộ Kinh tế. Vị này rất lỗi lạc trong vai trò nối tiếp phần hành của vị Tổng trưởng đáng kính tiền nhiệm.

Sau cùng, để đạt nhu cầu cao cấp, vị Tiến sĩ xuất thân từ Hoa Kỳ về, đảm trách vai trò tổng trưởng hiện tại. Để đạt năng suất cho đầu tư, tân Tổng Trưởng xuất ngoại liên tục để xin ngoại viện. Tiến sĩ đang trên bước đường cầu viện thì ngày tổ quốc lâm chung cận kề. Thứ trưởng nản lòng, phó mặc cho thời cuộc đẩy đưa!

Tân nhờ đấy biết được vận nước lâm nguy. Vợ chồng chàng đau lòng nhìn lại công sức đã gầy dựng. Số tồn kho hóa phẩm như núi, vốn liếng trong ngân hàng khá nhiều, trong khi lãnh địa mất dần từ Ban Mê Thuột. Mất cao nguyên là mất phòng tuyến ngăn ngừa hữu hiệu làn sóng đỏ.

Hi vọng của vợ chồng chàng thành tuyệt vọng khi địch tiến đến Tây Ninh, An Lộc.

Tin hành lang cho biết Bộ đang lập danh sách cho người di tản. Tân chờ mãi. Rắn mất đầu, tin vui trở thành đồn nhảm.

Tân và vợ quay về cầu cứu với ông bà god father, god mother, gặp lúc ông Giám đốc Nghi Lễ đề nghị cho cả nhà tháp tùng di tản. Do đó Tân từ sự giúp đỡ của người bạn luật sư, con rể của nhân viên bộ Ngoại Giao. Ngay cả thằng bạn hải quân đốc thúc tháp tùng hải trình, Tân cũng lờ luôn!

Khi giặc bắt đầu pháo bừa bãi vào thành phố, parrain của Mỹ và Tân, báo ông Giám Đốc Nghi Lễ đã rút êm từ thuở nào. Trên trời, những đợt bốc người vội vã, vợ chồng Tân ôm con nhìn những chiếc trực thăng bay qua trong mơ ước!

Sáng hôm sau, thiết giáp của Cộng lăn bánh trên đường phố. Hai bên đường, dân và lính Cộng Hòa lầm lũi bước đi. Đến bất cứ con hẻm nào, lính của ta đều rẽ vào, vứt vũ khí, quân trang, âm thầm lẩn khuất vào đám đông...

Bà Phượng bước vào, vỗ vai ông Tân, giục:

- Về lo cúng tế cho vợ, sao ngồi thừ người thế hở anh cả?

Phượng có lòng nhắc nhở đến người chị dâu quá vãng, khiến ông Tân thương cảm người em rể qua đời. Anh rể, em vợ cùng đi cải tạo một ngày. Tân được về an lành. Điệp qua đời vì bạo bệnh. Bác sĩ mà chết vì bệnh kiết lỵ trong lúc học tập cải tạo mới là đắng cay! Nghĩ đến sự vô phúc của em gái, ông Tân làm một cử chỉ chăm sóc. Ông vuốt mái tóc bạc phơ của cô em góa bụa đã có một thời xuân sắc, để san sẻ chút tình. Bà Phượng cảm kích, bà trao tờ báo, toan cám cảnh thời cuộc thì đã có người nhận định trước bà:

- Ta đã học lóm kinh tế thị trường của người Cộng Hòa mất rồi!

Ông Tân, bà Phượng nhìn ra hàng hiên. Người cán bộ hồi hưu vừa đi, vừa xăm xoi tờ báo trên tay. Ông tiếp nối sự bực mình:

- Học làm giàu chưa đủ. Phải học thêm cách chia của cho kẻ khác nhờ!

Lão đi xa, bà Phượng điểm khuyết:

- Phải học cả cách cởi trói nữa mới vẹn toàn!

Ông Tân điểm nụ cười héo hắt. Ông đẩy nhẹ cô em ra khỏi quán, ông khóa trái khung cửa hẹp hầu chôn vùi một dĩ vãng đầy sóng gió, nhưng lắm sắc màu!

HẾT

Sưu tầm: casau
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 21 tháng 6 năm 2014