Chương 34.
MỘT TUẦN SAU ĐÓ HỌ ĐI PHÁP HƯỞNG TUẦN TRĂNG MẬT.
Họ ở lại đó một tháng. Khi trở về London cặp vợ chồng không năng lui tới ngôi biệt thự xinh đẹp trên phố Upper Brook của chàng công tước, như nhiều người mong họ sẽ làm vậy. Thay vì thế, có vẻ như họ thích sự tách biệt và vẻ yên bình của Claymore hơn. Tuy vậy, họ xuất hiện thường xuyên trong các hoạt động xã hội ở thành phố, đôi khi họ chỉ kịp về lại lâu đài Claymore vào lúc rạng đông.
Trong một xã hội mà việc ở cùng nhau quá nhiều khi ra ngoài được cho là lỗi thời đối với một người chồng và một người vợ, công tước và nữ công tước Claymore tạo ra một mốt riêng của họ. Vì công tước và nữ công tước của chàng hiếm khi rời xa nhau, người ta không thể không nhận thấy họ làm cho việc ở bên nhau trở nên đầy khao khát đến thế nào. Họ là một cặp ấn tượng, dĩ nhiên, chàng công tước cao một cách hoàn hảo và nam tính một cách tao nhã, cười nụ cười lơ đãng, đồng tình của chàng với người vợ trẻ xinh đẹp, người mà dường như có thể làm chàng cười với cái niềm vui mà không một ai trước đây nhận thấy. Nhưng còn hơn cả điều người ta có thể thấy là điều người ta cảm nhận khi ngắm họ - như thể cặp đôi gắn bó với nhau bởi điều gì đó còn hơn cả tình thương yêu hay ngay cả là tình chồng vợ. Thiên hạ nhận thấy, với những tiếng thở dài tập thể vì ngạc nhiên và đôi khi ghen tị, đó là một cuộc hôn nhân bất thường nhất theo tiêu chuẩn hiện đại. Một vài thành viên của giới thượng lưu kiêu kỳ đã quên tỏ ra sành điệu và thậm chí đã đi quá xa trong việc to tiếng tán dương rằng thật quá, quá rõ ràng là chàng công tước và nàng công tước đang say đắm trong tình yêu.
Clayton không dung thứ ngay cả một ý nghi ngờ nhỏ nhất về cái thuật ngữ chính xác nói lên điều chàng cảm nhận. Chàng yêu Whitney với nỗi đam mê và dâng hiến bắt nguồn từ tận sâu thẳm tâm hồn chàng. Chàng không thể nghe, hay nhìn, hay chạm vào nàng đủ để mà thoả mãn niềm khao khát đối với nàng. Hàng đêm chàng cảm nhận cái nhu cầu nóng bỏng ấy dâng lên trong lòng mà có vẻ như càng bỏng cháy hơn thay vì nguội bớt đi mỗi khi chàng bùng nổ bên trong nàng; và nàng sẽ áp mình vào chàng như thể nàng cũng không làm sao mà ở bên chàng gần cho đủ, lâu cho đủ. Trên giường nàng là một cô nương đam mê, hấp dẫn dốc lòng làm chàng vui. Clayton đã dạy nàng trong tuần đầu tiên của cuộc hôn nhân của họ là không có chỗ cho sự bối rối hay thẹn thùng giữa họ và Whitney đáp lại bằng cách buông thả bản thân cho chàng vuốt ve âu yếm. Chàng không cho nàng giữ lại bất kỳ điều gì khỏi chàng và, sau một vài cố gắng yếu ớt để che dấu những phản ứng nhục cảm của nàng trước việc yêu đương của chàng, nàng dâng mình tự nguyện cho những ngọn triều hoang dã và dữ dội mà chàng làm cho dâng cao lên và lao đổ xuống cho đến khi nàng bật kêu lên. Và rồi chàng ôm nàng trong tay, lần theo những đường cong của cơ thể nàng, thì thầm cho đến lúc cả hai đều ngủ, hạnh phúc, yên bình, và thoả mãn.
Ngày của Whitney đong đầy sự mãn nguyện. Bất kỳ khi nào có thể nàng lại ngồi cuộn tròn trong một góc phòng làm việc rộng rãi của Clayton, xem lại những tài chính gia đình, chuẩn bị thực đơn hay đơn giản là đọc, thỉnh thoảng lại trộm nhìn chàng ngưỡng mộ khi chàng ngả người ra sau ghế, xem xét thư từ hay báo cáo công việc kinh doanh của chàng. Thảng hoặc, Clayton lại nhìn lên như thể để trấn an mình rằng nàng vẫn ở đó, và mỉm cười với nàng, hay nháy mắt với nàng trước khi quay lại chú tâm vào công việc. Mới đầu, Whitney chẳng mơ là chàng lại thích nàng quanh quẩn ở đấy. Đó đã là thế giới riêng của chàng nơi chàng nói về núi tiền của chàng với các đại diện thương mại và liều lĩnh tiến hành các khoản đầu tư mà rồi nàng nhanh chóng nhận ra là hết sức khôn ngoan và nhạy bén. Chàng thích công việc này mặc dù chàng không cần phải làm. Có một đêm chàng đã bảo nàng như vậy. Và Stephen có lần bảo nàng rằng trong 5 năm gần đây Clayton đã gần như tăng gấp đôi khối tài sản khổng lồ của nhà Westmoreland. Chàng thậm chí còn điều hành cả việc đầu tư của Stephen giúp chàng và - điều ngạc nhiên trong những điều ngạc nhiên - giờ thì cả việc đầu tư của cha nàng nữa.
nàng yêu thích nghe chàng gặp gỡ luật sư hay các mối làm ăn quen biết của chàng. Nàng ngưỡng mộ cái hơi hướng uy quyền thầm lặng trong giọng nói chàng khi chàng nói với họ. Chàng thật nhanh, và tự tin, và quyết đoán. Chàng còn đẹp đến nao lòng, nàng nghĩ với một niềm tự hào bùng lên bất kỳ khi nào nàng ngắm nhìn chàng. Nàng cảm thấy được yêu chiều và bảo vệ khi chàng gần bên – an toàn và thương mến.
Khi nàng vào thành phố mua sắm hay đi xem kịch với Emily, nàng nhớ âm thanh giọng nói chàng, cái nhìn ấm áp và nụ cuời quyến rũ của chàng.
Đêm của nàng là một lễ hội cho tình yêu của họ. Đôi khi chàng nhấn nhá phía trên nàng thiết tha như chàng đã làm vào đêm tân hôn của họ. Những lần khác chàng đùa nghịch nàng, trêu ngươi nàng một cách đầy chủ ý, bắt nàng phải nói ra chính xác nàng muốn cái gì; rồi sau đó là sự ngất ngây tuôn trào khi chàng đoạt lấy nàng một cách nhanh chóng, hầu như là thô bạo. Và Whitney chẳng bao giờ có thể quyết định được là cách nào làm nàng thích nhất.
Mới đầu nàng hơi hoảng sợ vì niềm đam mê dữ dội, vũ bão mà nàng có thể khơi dậy nơi chàng chỉ bằng một nụ hôn, một cái đụng chạm, một cử chỉ mơn trớn thân tình. Nhưng chẳng bao lâu nàng hừng hực lên không hề xấu hổ trong cái đàn ông rắn rỏi, mạnh mẽ của chàng. Nàng chính là chàng – thân xác, trái tim, tâm hồn. Nàng yên vui với thế giới của nàng.
Nàng cũng mang thai năm tháng sau đó. Bây giờ khi Clayton ngủ ôm nàng trong vòng tay, Whitney nằm thao thức cảm thấy vừa hào hứng vừa mơ hồ lo lắng. Chu kỳ hàng tháng của nàng đã quá mất ba tuần, tuy vậy vì nhiều lý do, nàng trì hoãn việc báo cho Clayton biết. Therese DuVille đã tâm sự với Whitney hôm đám cưới rằng nàng sắp sửa được vui hưởng phần còn lại của sự quan tâm si tình của chồng nàng mà việc mang thai có thể mang lại. Therese có thể mong chờ điều đó, nhưng Whitney dứt khoát là không. Mặt khác, nàng không muốn mạo hiểm làm hại đến em bé nếu việc yêu đương tiếp tục của họ có thể là nguyên nhân gây ra điều đó. Phức tạp hơn, Clayton chưa bap giờ nói lên ý muốn có con, mặc dù đối với Whitney có vẻ như mọi người đàn ông đều mong con cái - đặc biệt là những người có tước hiệu để mà truyền lại cho người thừa kế của họ. Khi nàng trễ tháng thứ hai và bắt đầu thi thoảng cảm thấy buồn nôn và cơn buồn ngủ kéo đến giữa nửa ngày, nàng chắc là nàng có thai, nhưng nàng vẫn giữ im lặng.
Một ngày không lâu sau đó, khi Whitney lên gác thay trang phục cho cuộc cưỡi ngựa chinh phục hàng ngày của họ qua miền quê, Clayton giữ nàng lại trên bậc thềm. "Khan đang bị nghiêng chân phải chút ít," chàng nói với vẻ nghiêm trang khác thường, trộn lẫn với âm điệu dịu dàng sâu lắng trong giọng nói của chàng. "Anh nghĩ chúng ta đi dạo thay vì cưỡi ngựa, bé con."
Whitney không thấy Khan bị trẹo chân phải gì hết, và còn có cả tá những con ngựa tuyệt hảo khác trong chuồng, nhưng nàng không thắc mắc quyết định của chàng. Nàng thấy bớt căng thẳng chút it bởi vì họ luôn luôn phi nước đại nhanh đến nỗi nàng run hết cả người khi nghĩ chuyện gì có thể xảy ra nếu nàng ngã xuống, và nàng không nghĩ ra cách nào để đề nghị đi chậm lại mà không cần phải nói với Clayton tại sao.
Đêm hôm đó. việc làm tình của Clayton có một kiểu cách mới mà từ đó về sau lại lặp lại. Chàng sẽ kích thích nàng cho đến khi nàng cuồng nhiệt mong muốn chàng chiếm lấy nàng, và rồi đi vào nàng một cách nhẹ nhàng cẩn trọng, đâm sâu nhưng chậm rãi, rút ra thật từ từ. Nó kéo dài cái giây phút oà vỡ sung sướng đến không thể chịu nổi… và thích thú vô cùng. Nó cũng cho Whitney một sự giải thích có lý rằng sự xâm chiếm cơ thể nàng nhẹ nhàng như thế sẽ không thể làm hại em bé của họ.
Tuần kế đó nàng ôm chặt mình trong tay và tự nhủ mình thật là buồn cười. Thứ nhất, nàng đang háo hức với tin mới của nàng. Thứ hai, nếu nàng trì hoãn thêm chút nữa, chính cơ thể nàng sẽ mở màn cho sự tuyên bố việc trở thành cha tiềm tàng của chàng. Nghĩ thế, Whitney đi London và mua về sáu món đồ tí hon dành cho trẻ sơ sinh trong một cửa hàng đặc biệt. Ngay khi trở về, nàng khởi sự làm việc một cách nghiêm túc với chỉ thêu trong phòng riêng của nàng.
Nàng cho gọi Mary và Clarissa nhận xét về việc kim chỉ của nàng và nói với một tiếng thở dài khi nàng khoe công trình của mình ra, "Ngạc nhiên quá, phải không, là ta lại có thể thông thạo tiếng Latinh mà không phải là thứ này?" Mary và Clarissa, cả hai đều bảo đảm vị trí trong công việc nội trợ của họ, nhìn một cái vào đồ thêu của nàng, rồi nhìn nhau và té nhào ra giường mà cười ngặt nghẽo.
Trước bữa tối chiều hôm sau, Whitney cuối cùng cũng hài lòng với một chữ "W" nàng đã thêu màu xanh lên cổ một chiếc áo sơ sinh nhỏ xíu không tin nổi. "Đành thế thôi," nàng thở dài với Clarissa.
"Khi nào thì cô định nói với đức ông là bé con của ta chuẩn bị có em bé đây?" Clarissa hỏi với những giọt nước mắt yêu thương lấp lánh trên khoé mắt chân chim của bà.
"Đó không hoàn toàn là những gì con định nói với chàng," Whitney cười khúc khích, khẽ vỗ Clarissa lên đôi má nhăn nheo của bà. "Thực ra con không định nói gì hết – con định để cái này nói với chàng," nàng nói, chỉ vào chiếc áo sơ sinh bé xíu. "Và con nghĩ đêm nay, sau bữa tối sẽ là một dịp hoàn hảo." Với một nụ cười bí ẩn và tươi vui, Whitney nhét chiếc áo sơ sinh nhỏ xíu vào ngăn kéo bàn viết bên cạnh giấy bút thư từ của nàng và đi xuống lầu ăn tối.
Nàng chờ cho đến khi Clayton uống hết ly pooc-tô sau bữa tối và họ đang ngồi trong căn phòng vàng-trắng. Giả vờ cắm cúi vào cuốn sách, Whitney thở dài. "Em không nghĩ ra tại sao dạo gần đây em lại mệt mỏi đến thế." Nàng không nhìn lên vì thế không thấy được cái vẻ tự hào và vui cười mà Clayton hướng về phía nàng.
"Không nghĩ ra à, em yêu?" chàng thận trọng hỏi. Chàng nghĩ nàng biết nàng có em bé, nhưng chàng không chắc, và nếu như nàng có chút nào sợ việc sinh con, chàng muốn tránh sự lo lắng cho nàng càng lâu càng tốt.
"Không," Whitney nói bằng giọng trầm ngâm. "Nhưng em muốn trả lời thư của dì tối nay và em vừa nhận ra là em đã để nó lại trong ngăn kéo bàn viết của em ở trên gác. Anh có ngại lên lấy nó giúp em không? Gần đây những bậc thang này giống như là cả quả núi để mà trèo lên vậy."
Clayton đứng dậy, hôn phớt lên trán nàng, trìu mến xoa mái tóc dày của nàng và nhanh nhẹn lướt lên những bậc cầu thang cẩm thạch uốn cong.
Chàng bước vào phòng và mỉm cười một mình khi chàng nhìn quanh. Một chút hương nhẹ nhàng của thứ nước hoa Whitney dùng thoang thoảng ở đó. Những chiếc lược và bàn chải nằm trên bàn trang điểm của nàng. Sự tồn tại của nàng tràn ngập trong căn phòng thoáng đãng và làm cho nó có vẻ xinh xắn, tươi mát và sống động. Như nàng vậy.
Chàng lại thắc mắc không biết nàng có biết rằng nàng đã có em bé hay chưa, và tự hỏi chuyện gì trên đời mà nàng lại không nói với chàng điều đó nếu nàng biết, chàng mở ngăn kéo chiếc bàn viết bằng gỗ hồng sắc của nàng. Clayton dỡ một vài thứ giấy bút từ phía trên chồng giấy dày để Whitney dùng xuống, rồi lục tung cả ngăn kéo để tìm bức thư của dì nàng. Không thể tìm thấy nó, chàng gạt sang một bên cái mà chàng nghĩ là một chiếc khăn mùsoa trắng và sục vào đống giấy dó chưa dùng. Gần dưới đáy cuối cùng chàng cũng khám phá ra một bức thư gấp lại. Không chắc đó có phải là bức thư Whitney muốn hay không, chàng mở ra và lướt qua những chữ mà Whitney đã viết nhiều tháng trước đây tại nhà Emily, trongmột cố gắng ngốc nghếch – và liều lĩnh - để bắt Clayton phải trở lại với nàng.
"Trong nỗi sỉ nhục tột độ của tôi, tôi khám phá ra là tôi đang có thai. Xin hãy đến đây ngay lập tức để bàn xem có thể làm gì. Whitney."
Trong nỗi sỉ nhục tột độ của nàng? Clayton lặp lại với một cái cau mày hoang mang. Cái cách nàng cảm nhận tột đỉnh của niềm vui hạnh phúc trong cuộc đời mà họ tìm thấy ở nhau mới kỳ cục làm sao. Và thật là khác người cái cách nàng chọn để báo cho chàng biết tin này. “Xin ghé qua ngay lập tức.”
Trong khoảng 3 giây kế đó, 3 nhận thức làm chàng choáng váng: Tin nhắn đề ngày từ hai tháng trước khi họ cưới - thực ra là nó được viết vào cái ngày chàng mang Vanessa về đây và thấy Whitney đang chờ chàng... không có cái tên nào ở trên tờ giấy để chỉ ra là bức thư định gửi cho ai... và bức thư được viết bằng nét chữ có học, bay bướm của Whitney và được nàng ký. Cầu Chúa phù hộ cho chàng... Nàng đã viết nó cho một người đàn ông nào đó mà nàng tin đã làm nàng có thai.
Trí óc Clayton không tin, nó bắt đầu hét lên phủ nhận … ngay cả khi có điều gì đó trong lòng chàng từ từ vụn vỡ và bắt đầu sụp đổ. Chàng có cảm giác như là chàng đang choáng váng và tất cả những mẩu nhỏ cơ thể chàng đang tan tác. Whitney đã bắt đầu đóng kịch vào cái đêm nàng đến đây với chàng. Sau tất cả mấy tháng trời trân quí cái kỷ niệm nàng từ bỏ lòng kiêu hãnh của nàng để băng qua phòng làm việc mà đến bên chàng, đó lại là dối trá, một điều dối trá đê tiện và bẩn thỉu! Cái cảnh xúc động khi nàng thì thầm “Em yêu anh” chỉ là một tấn trò! Nàng đã diễn nó bởi vì nàng nghĩ nàng có thai, và cái người nào đó mà nàng đã định gửi bức thư này đến hoặc là đã từ chối trách nhiệm của hắn ta hoặc là đã không thể chấp nhận nó. Có lẽ thằng chó đẻ kia đã có vợ rồi.
Whitney đã đến với Claymore đêm đó để tìm cho mình một người cha cho đứa con hoang của ai đó - lạy Chúa Giêsu! Có lẽ là họ đã cùng nhau bày đặt ra cái kế hoạch để nàng đến đây. Có điều là đến bước cuối cùng, nàng thực sự là đã không cần cha cho đứa tạp chủng của nàng. Nàng hẳn là đã bị sẩy thai, Clayton nghĩ với cái nhận thức muộn màng mà rõ ràng đến bối rối. Thảo nào nàng trông mệt mỏi và xanh xao thế trong mấy tuần trước đám cưới.
Và cái tấn trò đêm tân hôn của họ thật là chết tiệt! Đến lúc đó nàng hẳn là dã biết nàng không còn mang thai, nhưng chắc hẳn là nàng hoảng sợ cái tai ương sắp tới của nàng đến nỗi nàng đành tiến tới và cưới chàng bất chấp mọi sự. Có lẽ chuyện Whitney lập gia đình lại là tiện lợi hơn cho nàng và người tình. Không ai có thể nghĩ gì về chuyện bây giờ nàng mang thai. Và rồi Clayton nhớ lại những lần nàng lên London tháng trước để “mua sắm” hay “gặp gỡ bạn bè”. Một cơn giận dâng lên trong lòng chàng. Đứa bé mà nàng đang mang này chưa chắc đã là con chàng hay là con ai đó.
Đồ phóng đãng! Thật là dối trá, gian giảo, cái cô bé... Không, chàng không thể gọi nàng như thế nữa, thậm chí ngay cả trong nỗi đau đớn dày vò của chàng. Chàng đã yêu nàng quá nhiều, cho đến một phút trước đây, để có thể nguyền rủa nàng. Nhưng chàng đã yêu một kẻ vờ vịt, một nghệ sỹ lành nghề, một cái vỏ rỗng tuếch của một người phụ nữ. Một cái xác. Chẳng còn gì hơn. Và cái thân xác ấy thậm chí lại cũng không phải của chỉ mình chàng.
Cái bản năng tồn tại của nàng thật là đáng nể, phải công nhận vậy thôi! Nàng đã đối mặt với chàng trong phòng đọc đó, với Vanessa dưới cùng một mái nhà, chịu đựng cơn thịnh nộ của chàng và áp sát thân mình vào chàng, hôn chàng như thể đặt cả trái tim nàng trong đó. Bởi vì nàng có thai! Clayton muốn tin đứa bé có thể là con chàng. Trong một lúc chàng thậm chí còn cố tự thuyết phục rằng mình thật đần độn. Nhưng chàng biết rõ hơn – cái đêm chàng phá trinh nàng chỉ có một khoảnh khắc xâm nhập vào nàng mà thôi. Cái động tác ấy đã chẳng bao giờ là tới ngưỡng được. Cơ hội để đứa bé là của chàng thật quá nhỏ để mà xét tới.
Cuộc đời họ là một trò chơi đố chữ. Mỗi từ nàng nói, mỗi vẻ biểu hiện trên mặt nàng, cái cách hành xử trên giường của nàng, - tất cả là một màn trình diễn nàng đưa ra hàng ngày. Tất cả đều là trò bẩn thỉu.
Tay chàng nắm chặt mảnh giấy màu xanh, chậm chạp vò nó lại thành một nắm chặt, cứng. Nỗi đau trong lòng chàng bắt đầu âm ỉ như một cơn cuồng nộ lạnh lẽo và đen tối quét qua người. Chàng thả bừa nắm giấy vào ngăn kéo bàn và sập nó lại, nhưng nó không đóng lại được. Một món đồ vải tí hon với một chữ "W" nhỏ thêu chỉ xanh trên cổ đã kẹt vào giữa cái ngăn kéo và bàn nửa trong nửa ngoài.
Clayton nhìn nó, rồi giật nó ra một cách độc địa. Đây chính là cái chàng được ngụ ý tìm thấy, chàng giận dữ nhận ra. Nàng thật là làm người ta cảm động khi nói với chàng bằng cách đó! Thật ngưỡng mộ cái khả năng dựng kịch tinh tế của nàng! Lòng đầy chán ghét, chàng vứt chiếc áo thêu bé xíu xuống sàn nhà và cố tình xéo lên nó khi chàng quay lại để bước đi.
"Em thấy là anh đã tìm thấy nó," Whitney thì thầm bên cửa, cái nhìn của nàng đông cứng lại vì đau đớn khi thấy chiếc áo tí hon bị giày xéo dưới chân chàng.
"Bao giờ thế?" chàng hỏi một cách giá băng.
"Hồi - hồi được bảy tháng, em nghĩ thế."
Clayton liếc nhìn nàng, sự tàn bạo phát ra từ mỗi lỗ chân lông. Với một sự thô bạo có chủ ý, chàng cẩn thận phát ra từng chữ ác độc. “Ta không muốn nó.”
Đang lảng vảng ngoài ban công để xem thái độ mừng rỡ của ông chủ khi chàng nghe tin, Clarissa và Mary giật mình ngạc nhiên khi chàng băng qua chỗ họ trên đường xuống cầu thang, chàng đi trong cơn tàn bạo bừng bừng đe doạ sẽ tàn phá bất kỳ cái gì trên lối đi của chàng. Cửa trước sập mạnh sau lưng chàng, và Clarissa chậm chạp quay lại rồi bước vào phòng Whitney, sau đó lạnh buốt cả người vì khiếp sợ trước cái cảnh đang chờ đón bà.
Whitney đang quỳ gối trên sàn bên cạnh bàn viết của nàng, vai nàng thỉnh thoảng lại giật lên vì nàng đang khóc lặng. Đầu nàng ngả ra sau và nước mắt chảy tràn từ đôi mắt nhắm chặt của nàng.
Và trong tay nàng là chiếc áo sơ sinh tí hon mầu trắng với chữ "W" nhỏ mà nàng đã thêu chỉ xanh với tất cả yêu thương.
"Đây rồi, thôi đừng khóc nữa, bé yêu," Clarissa nói trong tiếng thì thầm cố nén khi bà cúi xuống để giúp nàng đứng dậy. "Cô sẽ làm hại em bé đấy."
Whitney nghĩ nàng sẽ chẳng bao giờ ngưng được. Nàng khóc cho đến khi tiếng nức nở của nàng ráo hoảnh đi và nghẹn đắng lại. Nàng khóc cho đến khi chẳng còn nước mắt để mà khóc và nàng cảm thấy mình đã cạn khô và tàn lụi. "Ta không muốn nó!" Bốn chữ đó xoắn quanh tim nàng, thắt chặt lại và vầy vò nó cho đến khi nàng không thể thở được.
Khi bình minh lên rọi sáng bầu trời, Whitney trở nghiêng mình nhìn ra ánh sáng màu xám ban mai ở bên ngoài. Nàng đang nằm một mình trên giường, một mình suốt đêm lần đầu tiên trong cuộc hôn nhân của họ. Clayton không muốn đứa bé của nàng. Đứa bé của họ. Có phải chàng định chối bỏ nó? Ôi Chúa ơi, không! Chàng không thể - chàng sẽ không - tại sao chàng phải làm thế chứ? Nhắm chặt mắt lại, nàng úp mặt vào gối. Chàng định bắt nàng từ bỏ đứa bé. Đó là điều chàng có ý muốn làm. Chàng sẽ thuê một người vú em ngay khi bé được sinh ra và gửi nó đi để nuôi ở một trong những điền trang khác của chàng, tránh xa con đường đi của họ. Có phải nhu cầu của chàng đối với nàng quá ích kỷ, quá tham lam nên không còn chỗ dành cho con của họ?
Vài tiếng đồng hồ trước, nàng có thể không biết nàng cảm thấy thế nào về việc mang thai nhưng bây giờ thì nàng biết. Sự chối bỏ của Clayton đối với em bé của nàng đã làm dậy lên ngọn sóng triều của sự bảo bọc ở trong nàng, mãnh liệt đến nỗi làm rung chuyển đến tận cùng bản ngã nàng. Nàng sẽ không bao giờ để chàng đưa đứa trẻ đi. Không bao giờ!
Whitney thức dậy rất muộn. Đầu nàng đau nhức và nàng cảm thấy ốm yếu, chóng mặt khủng khiếp, nhưng nàng bắt mình phải đi xuống ăn sáng. Chỗ của Clayton bên phía đối diện với nàng vẫn được để đó. "Đức Ông bảo ngài không thấy ngon miệng để ăn sáng, thưa bà," người hầu báo với nàng. Whitney ăn một bữa ăn thanh đạm vì lợi ích của em bé rồi ra ngoài đi dạo.
Nàng không biết Clayton ở đâu, chàng đã không về phòng chàng cho đến trước bình minh.
Nàng dạo bước qua những vườn hồng ngay ngắn, rực rỡ với những luống hồng đỏ, trắng, hồng, vàng, và băng qua đôi bờ cây cỏ tươi xanh được xén tỉa của một chiếc hồ rộng lớn, nơi những con thiên nga bơi lội lững lờ trên mặt nước trong veo. Bước chân đưa nàng đến lầu thuỷ tạ trên bờ bên kia nhìn ra mặt hồ. Nàng bước vào và ngồi xuống trên những chiếc gồi màu sắc tươi sáng rải rác trên những chiếc ghế dài.
Nàng ngồi đó hai tiếng đồng hồ trong khi những ý nghĩ của nàng cứ trăn trở rối rắm. Nàng cố dung nạp cái sự thật rằng nàng vẫn là nàng như ngày hôm qua, rằng đây vẫn là cuộc đời mà nàng đã sống.
Nàng trở về nhà và chậm chạp bước lên thang gác, chỉ để thấy một hầu cận của Clayton và ba người hầu khác đang bận rộn chuyển áo quần của chàng ra khỏi phòng. "Họ đang làm gì thế?" Whitney nghẹn thở cầu xin câu trả lời từ Mary. "Mary, cho ta biết tại sao họ chuyển đồ đạc của chồng ta đi." Nàng cảm thấy như nàng đang chếnh choáng trên bờ vực điên dại.
"Đức Ông chuyển sang cánh đông," Mary giải thích, buộc mình nói với cái giọng vui vẻ và bất cần. "Chúng tôi sẽ chuyển đồ đạc của bà vào phòng ông, và phòng bà sẽ là một phòng trẻ dễ thương khi đến kỳ."
"Ôi," Whitney thì thào mờ nhạt, biết rằng nàng sẽ không thể ở trong căn phòng đó nếu không có Clayton. "Chị vui lòng chỉ cho ta phòng mới của ông ở đâu không? Ta phải hỏi ông về tối nay. Chúng ta đã định ra ngoài." Mary dẫn nàng đến một căn phòng thanh lịch tận cuối cánh đông và tử tế để nàng một mình lại đó.
Whitney chậm rãi bước vào phòng. Clayton đã ở đó hôm nay, nhưng giờ thì chàng đã đi rồi. Chiếc áo sơ mi của chàng ném lên ghế và đôi găng tay nằm trên giường nơi chàng đã cởi nó ra. Nàng lang thang vào phòng trang phục và lướt ngón tay lên lưng những chiếc lược mã não của chàng và phải nuốt xuống dòng nước mắt đang chực tuôn trào. Nàng mở một chiếc tủ áo và tự hành hạ mình bằng cách chạm vào những chiếc sơ mi và áo khoác của chàng. Bạn có thể nói cần phải là một đôi vai rộng thế nào để mang vừa những chiếc áo khoác này. Đôi vai rộng thế đấy, nàng nghĩ. Nàng đã luôn luôn yêu thương đôi vai rộng của chàng. Và cả đôi mắt.
Whitney đang bước ra phía cửa thì chàng vào. Khôngnói một lời chàng bước ngang qua nàng, đi vào phòng trang phục, và bắt đầu rũ chiếc áo khoác ra khỏi vai.
Nàng đi theo chàng, không thể ngăn cho giọng nói đãm đầy nướcmắt khi nàng nói, "Tại sao anh làm điều này, Clayton?"
Chàng giật chiếc sơ mi ra khỏi người nhưng không định trả lời nàng.
"Bởi - bởi vì con của chúng ta ư?" nàng thì thào gạn hỏi.
Đôi mắt chàng soi mói nhìn nàng. "Bởi vì một đứa trẻ," chàng sửa lại lời nàng.
"Anh – anh không thích trẻ con sao?"
"Không phải là con người khác," chàng lạnh lùng thông báo. Vứt chiếc áo lên một chiếc ghế, chàng quay lại, tóm lấy cổ tay nàng trong bàn tay như gọng kìm làm thâm tím cả tay nàng và thô bạo kéo nàng ra khỏi phòng.
"Nhưng anh phải muốn những đứa con của chính anh," Whitney rời rạc nói khi nàng bị tống ra khỏi phòng một cách thô bạo trước con mắt của một người hầu vừa đi ngang.
"Của chính ta," Clayton nhấn mạnh bằng một giọng nhạo báng, Chàng sừng sững đứng trên nàng trong khi một tay đặt lên cửa như thể chàng sắp sửa sập cửa vào mặt nàng.
"Chúng ta có đi đến nhà Wilsons tối nay không? Em – em đã nhận lời mời của họ mấy tuần trước.
"Ta ra ngoài. Còn nàng có thể làm cái chết tiệt gì nàng muốn."
"Nhưng," Whitney van vỉ, "anh có đến nhà Wilsons không? Nếu anh..."
"Không!" chàng gầm lên. Rồi bằng một giọng khủng khiếp, chàng nói thêm, "Và nếu như có bao giờ ta thấy nàng trong căn phòng này, hoặc ngay cả ở cánh này của toà nhà này, chính ta sẽ đuổi nàng ra. Và ta hứa với nàng, Whitney, nàng sẽ không thích cách ta làm điều đó đâu." Cánh cửa đóng sập vào mặt nàng.
Clayton đứng lặng ngắt trong phòng phía bên kia cánh cửa, bàn tay chàng hết nắm lại rồi mở ra khi chàng cố nén sự công klích dữ đội mới của cơn cuồng nộ xuống. Trước lúc bình minh sáng nay chàng đã chuốc rượu cho mình lãng quên trong phòng đọc của chàng. Nhưng không phải là trước khi chàng đã cẩn thận và lạnh lùng xem xét tất cả những cách thức chàng có thể rửa hận cho niềm tin và tình yêu lầm lạc của chàng. Chàng có thể kiếm một cô nhân tình, trắng trợn chưng cô ta ra cho đến khi Whitney biết được sự tồn tại của cô ta. Xã hội sẽ bỏ qua một người đàn ông đã có vợ và một cô nhân tình; nó đã luôn như thế. Nhưng với Whitney thì sẽ bị bắt gặp trong cảnh đồi bại. Nàng sẽ không thể đi ra ngoài một mình thường xuyên mà không gây đồn thổi. Và nếu nàng xuất hiện cùng người đàn ông khác nàng sẽ bị công luận khinh bỉ và tẩy chay.
Nhưng ngay cả thế cũng vẫn còn chưa đủ. Nếu nàng sắp sửa sinh con, nếu chàng sắp sửa phải mang tên chàng cho nó, thì xin Chúa đừng bắt chàng phải nhìn nó và tự hỏi không biết nó con ai! Chàng sẽ gửi đứa tạp chủng ấy đi khỏi tầm mắt của chàng. Nhưng không ngay lập tức. Trước tiên chàng sẽ để cho nàng giữ đứa trẻ lại trong khoảng một hay hai năm cho đến khi nàng gắn chặt với nó; rồi thì chàng sẽ giật đứa trẻ khỏi tay nàng. Đứa trẻ- đó sẽ là vũ khí tối thượng của chàng. Chàng chẳng màng đứa trẻ là kết quả của sự bất chính của nàng hay là bằng chứng sống của những khát vọng của chính chàng.
Whitney đứng đó chằm chằm nhìn vào tấm ván gỗ sồi. Họng nàng đau nhức và đôi mắt thì rát bỏng, nhưng nàng sẽ không khóc! Nàng càng cố van nài chàng, niềm vui thích khi chàng dùng lời lẽ để nhục mạ nàng càng lớn. Một cách kiên quyết, nàng đi dọc hành lang dài để về nơi lành mạnh… không, không phải nơi lành mạnh, tất cả đều rồ dại cả rồi … đi về nơi an toàn của phòng nàng.
Cả Mary và Clarissa đều đang làm việc trong phòng ông chủ, chuyển áo quần của Whitney sang phòng bên cạnh, và mọi thứ đều lung tung hết cả. "Nếumọi người không phiền," Whitney nói, hắt ra một hơi thở dài run rẩy, "Ta – ta muốn ở lại một mình chốc lát. Mọi người có thể kết thúc nó sau." Cả hai người trông buồn rầu và thương cảm đến nỗi Whitney không thể nào chịu nổi.
Khi họ đi rồi nàng nhìn quanh, cố gắng thích nghi với những gì đã xảy ra với nàng. Clayton thực sự đã gạt nàng sang một bên vì việc làm tình của họ đã khiến nàng mang thai.
Lần đầu tiên kể từ đêm qua, Whitney cảm nhận được nỗi tức giận chính đáng tuôn trào. Kể từ khi nào mà chuyện mang thai lại hoàn toàn là lỗi của người phụ nữ? Và chính xác là chàng tưởng điều gì xảy ra nếu họ làm chuyện yêu đương cùng với nhau? Có thể là nàng ngây thơ, nhưng cả nàng cũng biết đó là cách các em bé được tạo ra. Suýt nữa thì nàng lao sang phòng chàng để nói cho chàng biết điều đó!
Càng nghĩ nhiều về điều đó, nàng càng giận dữ. Hếch cằm lên, Whitney tiến về phía chiếc chuông và gọi Clarissa đến. "Hãy ủi chiếc áo lụa xanh của ta," nàng nói. "Và sai mang xe ngựa tới sau bữa tối. Ta sẽ đi ra ngoài."
Bốn giờ sau đó, Whitney lướt vào phòng ăn. Tóc nàng được cuốn thành những bím công phu và kết lại bằng một sợi dây gắn ngọc sapphire và kim cương với những món tóc xoăn rủ xuống hai bên tai. Nếu họ định sống như những người xa lạ thì họ có thể sống như những người xa lạ thân thiện. Nhưng nếu Clayton chỉ cần nghĩ một giây thôi rằng sau khi nàng sinh đứa con của chàng ra chàng lại được cho phép đến gần giường nàng và chiếm lại nơi họ đã rời bỏ ngày hôm trước, - à, chàng không biết ràng rõ như chàng tưởng thế đâu!
Chỉ trừ khi chàng tự động đứng dậy khi nàng bước vào phòng, Whitney liếc nhìn chàng và cảm thấy cơn thèm muốn và nhu cầu mạnh đến nỗi nàng lả cả người. Chàng thật tuyệt, chàng đẹp đến không chịu nổi, đến nỗi nếu chàng mỉm cười với nàng một chút nàng đã lao mình vào chàng và xin chàng… nhưng xin chàng cái gì? Xin tha thứ vì yêu chàng ư? Hay vì đang mang trong bụng đứa con của chàng?
Vài lần trong suốt bữa ăn thinh lặng của hai người, Whitney nhận thức được cái nhìn của chàng chốc lát đặt lên bầu ngực nàng vun cao xinh đẹp phía trên vạt trước đính sapphire của chiếc áo váy của nàng. Và mỗi lần Clayton nhìn đi chỗ khác, nàng có cảm giác rằng chàng lại giận dữ hơn lần trước. Nàng hầu như thắc mắc có phải là chàng đang ghen một chút. Rốt cuộc thì, đây là lần đầu tiên họ đi đến những nơi tách biệt nhau vào buổi tối. Lần tiếp theo chàng nhìn vào ngực nàng, nàng hỏi một cách ngây thơ, "Anh thích chiếc áo mới của em đấy chứ?"
"Nếu nàng định pho bày sự quyến rũ của nàng ra cho toàn thế giới thì nó hợp với nàng một cách ngạc nhiên đấy," chàng nói một cách bất nhẫn.
"Anh đã ổn định trong phòng mới của anh chưa?" nàng hỏi.
Clayton gạt đĩa của chàng sang một bên làm như câu chuyện của nàng đã phá hỏng sự ngon miệng của chàng và đứng dậy khỏi bàn. "Ta thấy nó thích hơn nhiều so với căn phòng ta ở trước đây.” chàng lạnh lùng nói. Không nói thêm một lời nào, chàng quay gót rời khỏi phòng. Mấy phút sau cửa trước đóng lại sau lưng chàng, và Whitney nghe thấy tiếng cỗ xe của chàng rời đi. Nàng cảm thấy hoang mang, ốm yếu và đau đớn. Nhưng nàng đi đến bữa tiệc nhà Wilsons và cố ý ở lại đến quánửa đêm với niềm hy vọng mong manh rằng Clayton có thể không thích nàng ở bên ngoài quá trễ mà không có chàng, và sẽ đi cùng nàng trong lần kế tiếp.
Nàng mệt mỏi đến tận xương tuỷ nhưng nàng giật mình tỉnh dậy lúc xe đến trước lâu đài Claymore, vừa đúng lúc Clayton bước xuống từ xe ngựa của chàng. Họ đi lên cầu thang cùng với nhau và Whitney có thể nhìn thấy sự giận dữ căng thẳng trong đuờng nét quai hàm chàng. "Cứ tiếp tục ở bên ngoài trễ thế này và nàng sẽ có cả London bàn tán về nàng trong vòng một tuần lễ đấy," chàng căng thẳng nói.
Whitney dừng lại với một tay đặt trên cánh cửa vào phòng nàng. "Em sẽ không thể ra ngoài xã hội mộtkhi tình trạng của em đã trở nên rõ ràng," nàng báo cho chàng biết, và rồi chỉ bởi tính bướng bỉnh của nàng, nàng hất đầu lên và nói thêm, "Hơn nữa, em đã có một khoảng thời gian tuyệt vời!" Nàng không tuyệt đối chắc, nhưng nàng nghĩ chàng đã lẩm bẩm chửi thề.
Sáng hôm sau nàng đi xuống chuồng ngựa và bị từ chối không cho cưỡi ngựa một cách thẳng thừng. Nàng cảm thấy tổn thương, bối rối, và giận dữ. Nàng cũng cảm thấy lúng túng, bởi vì người nài ngựa báo với nàng rằng đó là mệnh lệnh của công tước. Whitney quá đau đớn để mà xem xét lại hành động của mình. Không nói một lời, và trông y hệt một nữ công tước trẻ, nàng quay ngoắt lại và ào tới ngôi nhà, băng qua cửa trước, theo hành lang tới phòng làm việc của Clayton và đi thẳng vào không thèm gõ cửa.
Chàng đang họp với một nhóm đông người ngồi nửa vòng trước bàn làm việc của chàng. Tất cả bọn họ đều nhổm dậy, trừ Clayton, chàng ngẩng lên với một sự miễn cưỡng dễ dàng nhận thấy.
Mỉm nụ cười thiên thần với những người đàn ông đang kinh ngạc, Whitney nói, "Tôi cầu xin sự tha thứ của các ngài, thưa quí ông, tôi khôngnhận ra là chồng tôi đang có khách." Rồi nàngnói với Clayton đang đứng cứng đơ sau bàn: "Có sự hiểu lầm ở chuồng ngựa. Không ai có vẻ nhận thức dược là Khan thuộc về em. Em sẽ bảo họ hay anh thích giải thích??"
"Không được," chồng nàng nói bằng một giọng khủng khiếp, "thậm chí chỉ nghĩ tới việc trèo lên lưng nó."
"Em xin lỗi đã làm gián đoạn cuộc gặp của anh," Whitney nói, phát ngốt lên vì ngượng bởi chàng đã nói với nàng trước mặt người lạ bằng cái giọng nhục mạ ấy. Nàng đùng đùng đi về phòng. Chuyện này thật điên rồ, thô bạo, mất trí hoàn toàn. Giờ thì Clayton định giữ nàng không cho làm bất cứ điều gì để chiếm cứ cả niềm vui của nàng. Chàng muốn tước đi của nàng cả những niềm vui sống nhỏ nhất. Nàng giật tung chiếc mũ cưỡi ngựa của nàng ra. Nàng ghét đội những chiếc mũ lụa ngu ngốc đó khi mà một nửa niềm vui của việc cuỡi ngựa là cảm thấy gió lùa trong tóc. Nàng nhảy hai bwocs tới chỗ bàn trang điểm của nàng, định thay đổi áo quần, và thay cả tâm trí nàng luôn.
Nàng đùng đùng quay lại chuồng ngựa, ném cho người cai ngựa đầu tiên bước đến trước mặt nàng một cái nhìn ngạo mạn khinh thường đến nỗi anh ta dạt ngay sang một bên, và nàng bước vào ngăn của Khan. Nàng tự mình chải lông cho nó. Nàng tự buộc dây cương cho nó rồi với lên chiếc giá để bộ yên của nàng và kéo nó xuống. Mỗi giây phút trôi qua nàng lại càng can đảm hơn. Rốt cuộc thì không một ai trong số họ dám đặt một tay lên người nàng để ngăn nàng nàng làm việc nàng đã định làm. Nàng cố hết ba lần để mắc chiếc yên nặng trịch lên và quàng quanh mình Khan, rồi cuối cùng nàng cũng làm được. Nàng thắt chặt dây nịt yên hết mức có thể và cầu nguyện cho nó có thể đủ chặt để giữ lại được, rồi nàng dẫn ngựa ra khỏi chuồng.
Whitney cưỡi ngựa hết ba tiếng đồng hồ. Nàng đã thấm mệt sau giờ đầu tiên, nhưng nàng ghét quay lại. Từ cái phút nàng cưỡi Khan đi, nàng đã biết thế nào Clayton cũng được báo cho biết hành động của nàng, và nàng sợ đối mặt với chàng.
Nàng đã mong là cuộc đối đầu đến sau; nàng không tưởng là sẽ gặp Clayton chờ nàng ở chuồng ngựa. Chàng đứng đó với một bên vai ngẫu hứng dựa vào bờ rào sơn trắng, nét mặt chàng chứng tỏ chàng đã nói chuyện với người đội trưởng cai ngựa. Trong thâm tâm Whitney run sợ khi thấy chàng. Nàng biết cái thái độ gần như là biếng nhác, thoải mái của chàng chỉ là vẻ bình lặng bề ngoài, dưới đó sẽ là một cơn thịnh nộ chết người mà chàng sẽ trút lên nàng.
Khi nàng đi nước kiệu lướt qua chàng, Clayton đột nhiên với tay ra và túm lấy dây cương của Khan, giật cho con ngựa xoay vòng để dừng két lại. MẮt chàng chứa đựng sự đe doạ kinh khiếp và giọng chàng thật lạnh lùng, thật nhỏ, đến nỗi trái tim Whitney đập dồn dập vì sợ hãi. "Xuống!"
Whitney chưa kịp manh nha cái ý định xoay Khan lại và chạy đi cho biệt tích thì cũng bằng giọng đó chàng nói, "Đừng thử làm điều đó, ta cảnh cáo nàng."
Trong sự khiếp đảm và giận dữ, Whitney thấy má nàng nóng bỏng và tay run bắn. Nàng nén xuống và giơ tay về phía chàng trong một điệu bộ thơ ngây trẻ con. "Vậy anh giúp em xuống chứ?"
Clayton nhấc nàng xuống khỏi yên. "Sao nàng dám không tuân lệnh ta," chàng rít lên, ngón tay chàng xiết chặt thô bạo lên cánh tay nàng khi áp tải nàng đi khỏi những người nài ngựa và người giữ chuồng tọc mạch.
Whitney chờ cho đến khi họ ra khỏi tầm nghe của trại ngựa và đi tới cửa bên của toà nhà mới giật tay nàng ra và quay lại phía chàng. "Không tuân lệnh anh?!" nàng lặp lại,vùng vằng giẫm chân. "Anh thực sự có ý nhắc cho em nhơớ những lời tuyên thệ của em sao? Tại sao tất cả những cái… – Anh có muốn em nhắc nhở anh những lời thề của anh không, đức ông của em?"
"Ta sẽ cho nàng một lời cảnh báo. Chỉ một thôi," Clayton tuyên bố một cách độc địa. "Hãy gọi nó là lời khuyên, nếu nàng thích."
"Nếu em muốn một lời khuyên," Whitney vặn lại, mắt nàng lấp lánh ngọn lửa ngọc bích, "anh sẽ là người cuối cùng trên đời này em hỏi đến!" Nàng mở miệng định nói thêm, rồi thay đổi ý định trước cơn phẫn nộ sôi sục mà sự bùng nổ của nàng khơi dậy trên mặt chàng.
"Khiêu khích ta một lần nữa đi - chỉ một lần nữa thôi, ta sẽ khoá nàng lại trong phòng nàng cho đến khi đứa con hoang của nàng ra đời."
"Em chắc là anh không muốn gì hơn thế!" Whitney nói, lòng ghét cay ghét đắng chàng vì đã gọi em bé của nàng là đồ con hoang. "Anh là đồ bần tiện nhất, thô bỉ nhất … Anh là đồ gian lận và dối trá! Sao anh dám nói với em rằng anh yêu em và rồi cư xử với em như thế này! Và một chuyện khác nữa, kính thưa ngài công tước," nàng nói thêm trong nỗi giận dữ nghẹn ngào, "em tin đây sẽ là một ngạc nhiên to lớn với anh: Chuyện thường tình là làm tình tạo ra em bé đấy!"
Clayton quá sức sững sờ trước “tiết lộ” tức cười của nàng, đến nỗi chàng không hề thấy được đòn đánh vụt tới. Nàng táng trúng nguyên nửa mặt chàng bằng lòng bàn tay của nàng, rồi đùng đùng lùi lại, trông giống như một nữ thần dữ dội trong cơn phẫn nộ cao quí của nàng.
"Cứ xông lên mà đánh lại em đi," nàng nổi xung lên. "Anh muốn làm em đau mà. Chuyện gì thế - anh đánh mất cái khao khát muốn tra tấn em rồi à?" nàng chế nhạo, chẳng bận tâm đến những mạch máu giần giật trên thái dương chàng. "À được, bởi vì em cũng đủ giận để làm lại lần nữa!" Nàng vung tay thật rộng, rồi thì thở hào hển khi cổ tay nàng bị túm chặt trong cái nắm tay giống như gọng kìm chỉ một giây trước khi bàn tay nàng lại tát trúng mặt chàng.
Giật cổ tay nàng ra sau lưng, Clayton ghì chặt nàng lên ngực. "Nàng là đồ quỷ cái bé nhỏ xinh đẹp, xảo quyệt, dối trá," chàng giận dữ nói. "Nhưng chỉ một lần trong cả cuộc đời lầm lạc của chúng ta, hãy nói ta nghe một sự thật nhỏ. Chỉ là một thừa nhận chân thật. Ta thề dù câu trả lời là “Em không biết” hay “Vâng”, ta cũng chẳng màng là gì."
"Anh thề với em?" Whitney độp lại. "Như anh đã thề trong lễ cưới của chúng ta? Như anh đã thề trong căn nhà này không bao giờ làm tổn thương em? Lời anh nói không đáng một…-"
"Có phải đứa bé là của ta không?" Clayton gầm lên, độc ác nghiến chặt thêm nắm tay thô bạo của chàng.
Mắt nàng mở rộng cho đến khi chúng trở thành hai quả cầu lớn màu xanh; đôi môi mềm há ra vì choáng váng không tin nổi, hình ảnh thuyết phục đến nỗi trong một giây Clayton tự hỏi có phải bằng cách nào đó chàng đã sai về mọi chuyện. Nước mắt tổn thương dâng lên ngập mắt nàng. "Có phải là của anh? Của anh?" Giọng nàng cất cao lên và rồi, thật bất ngờ, nàng đổ sụp vào chàng, đôi vai rung lên dữ dội.
Clayton buông nắm tay khỏi cổ tay nàng. Chàng muốn tống cái thân thể mảnh mai đang run rẩy của nàng ra khỏi chàng. Và chàng cũng muốn ôm nàng vào lòng và vùi mặt vào tóc nàng nhiều như thế. Nhưng hơn tất cả, chàng muốn đưa nàng vào nhà và xoa dịu nỗi đau trong tim chàng bằng cơ thể của nàng. Nàng đang bám chặt cả hay tay vào ve áo chàng, vai nàng lắc mạnh, mặt nàng vùi vào ngực chàng, nàng cứ nói đi rồi nói lại mãi một câu, "Có phải là của anh?"
Clayton đặt tay lên cánh tay nàng, không nhẹ nhàng mà cũng không thô bạo, và đẩy nàng ra khỏi chàng. Nàng đang nức nở, chàng nghĩ với cảm giác dằn vặt vì tội lỗi mà chàng không mong muốn. Chàng buông tay, và Whitney chậm chạp ngẩng đầu lên. Không phải là nàng đang khóc – nàng đang cười! Nàng đang cười điên dại. Nàng vẫn còn cười khi nàng đấm tận lực vào một bên mặt chàng bằng một cú đấm trời giáng khiến đầu chàng nghẹo sang một bên, rồi nàng chạy vào nhà.
Chậm chạp, trầm ngâm, Clayton đi theo nàng vào nhà. Chàng đi vào phòng làm việc, đóng cửa lại sau lưng, và rót cho mình một ly đầy. Bây giờ chàng biết hai điều chắc chắn: Whitney có cánh tay phải thật là mạnh mẽ. Và đứa bé là của chàng.
Cho dù nàng đã lừa dối về điều gì khác - cái lý do để nàng đến đây với chàng, cái lý do để nàng cưới chàng- cho dù là điều gì khác, cái vẻ khinh bỉ miệt thị của nàng khi chàng hỏi có phải đứa bé là của chàng không – cái vẻ đó là thật. Nàng đã không ăn nằm với tình nhân của nàng trong những chuyến đi London. Chẳng có ai trên đời có tội mà lại có thể tạo ra vẻ khiếp sợ sững sờ hay bị tổn thương đến chấn động như thế được. Nàng đã không phản bội chàng kể từ ngày họ kết hôn. Cho dù nàng đã làm điều gì khác, nàng đã không làm điều đó. Đứa trẻ là của chàng. Clayton biết điều đó chắc chắn như biết nàng đến đây với chàng bảy tháng trước bởi vì nàng cần một người cha cho đứa con của ai đó. Nỗi căm phẫn của chàng chuyển từ trạng thái sôi sùng sục sang trạng thái vui vẻ vững tâm hơn.
Không may là Whitney thì ngược lại. Trong tất cả những kẻ hèn hạ, thô tục,đê tiện... Chàng thật mất trí! Mất trí! Và nàng cũng thế đấy, nếu nàng ở với chàng. Bởi vì, ngay cả khi chàng đã gọi nàng bằng những cái tên kinh khủng mới mấy phút trước và làm đau tay nàng bằng cái xiết tay trừng phạt của chàng, nàng vẫn cảm nhận niềm vui sướng khi lại áp chặt vào tim chàng. Ngay cả khi đó, nàng vẫn muốn tay chàng vòng ôm nàng. Nếu nàng ở lại, nàng sẽ phát điên lên mất.
Whitney cố gắng lờ đi nỗi đau nhói lên cùng với việc biét rằng nàng phải rời bỏ chàng, trong khi nàng cố nghĩ đến một nơi nào đó để đi. Cha nàng không đủ mạnh mẽ về ý chí để che chở nàng khỏi chồng nàng nếu Clayton muốn ra lệnh nàng quay lại Claymore. Dì Anne và chú Edward sẽ giúp nàng. Nàng sẽ viết thư cho họ và hỏi liệu nàng có thể sang Pháp thăm họ được không. Khi nàng đến đó, nàng sẽ giải thích. Nàng không biết liệu quyền lực khủng khiếp của Clayton có thể đụng được đến nàng ở Pháp hay không, hay chàng có thể trả thù bằng cách sử dụng ảnh hưởng ở nước Anh để phá hoại sự nghiệp ngoại giao của chú nàng hay không.
Tất cả những gì nàng có thể làm là giải thích cho chú Edward và để ông quyết định.
Whitney ngồi vào chiéc ghế ben cạnh bàn viết, kéo chiếc ngăn kéo mở ra, trong khi nàng lần tìm một tờ giấy xanh, nàng nhìn thấy nắm giấy màu xanh bị vò nhàu nằm trên một chồng giấy xếp gọn. Không tò mò gì lắm, nàng xoay nó trên những ngón tay và nhận thấy có chữ viết trên đó. Nàng vuốt nó ra để xem có phải là cái gì đó nàng đã giữ lại bởi có thể nàng cần đến.
"Trong nỗi sỉ nhục tột độ của tôi..." Nàng mơ hồ nhớ lại đã dấu bức thư không gửi của nàng trong đống giấy chưa dùng khi nàng ở nhà Emily vì nàng không muốn người hầu nhìn thấy nó. Nhưng bây giờ nó bị vò nhàu và nằm trên chồng giấy. Ai đó đã tìm ra nó, nhưng chỉ có Mary và Clarissa phục vụ nàng tại lâu đài Claymore, và họ sẽ chẳng bao giờ lục lọi bàn viết của nàng.
Thật là bẽ mặt khi nghĩ ai đó đã đọc mẩu tin nhắn ấy, và nàng cố tưởng tượng ai có thể đã ở bàn nàng. Hai ngày trước, khi nàng vui sướng nhét chiếc áo sơ sinh tí hon vào trongngăn kéo để Clayton tìm ra, ngăn kéo còn gọn gàn và không ai, trừ Clayton, đã … Ôi Chúa ơi!
Whitney chồm dậy từ chiếc ghế-nàng đã nhờ Clayton đến chỗ bàn viết của nàng và bảo chàng tìm bức thư của dì nàng. "Và anh đã tìm thấy cái này," nàng thở hắt ra như thể chàng đang ở trong phòng. "Lạy Chúa nhân từ, anh tìm thấy cái này." Tay nàng run rẩy và trí óc nàng quay cuồng khi nàng cố tập trung vào những gì Clayton có thể đã luận ra từ những điều chàng đã đọc. Nàng bắt mình phải nhìn vào bức thư như thể nàng tìm ra nó, chứ không phải đã viết nó. Ngày tháng. Họ đã hứa hàng năm sẽ kỷ niệm cái ngày nàng đến Claymore, và bức thư ghi ngày tháng chỉ đúng một ngày trước đó. Đọc thư này, Clayton sẽ thắc mắc liệu – Không, sẽ tin – là nàng đến với chàng đêm đó vì nàng nghĩ nàng đã có thai! Điều đó sẽ làm chàng đau lắm, bởi vì chàng đã nói với nàng một lần nào đó rằng không có bất kỳ điều gì nàng làm lại có ý nghĩa nhiều hơn đối với chàng so với cái cách nàng đến với chàng đêm đó bởi vì nàng yêu chàng và muốn chàng được biết.
Tốt lắm, vậy điều kế tiếp nàng sẽ thắc mắc, nếu nàng tìm ra bức thư, là bức thư này dự định gửi cho ai. Đứng dậy với bức thư vẫn nằm trong tay, Whitney đi đi lại lại một cách kích động. Căn cứ vào phản ứng của Clayton, chàng hẳn đã nghĩ rằng bức thư dự định gửi cho ai đó. Được rồi- nhưng chàng biết chàng đã lấy đi sự trinh bạch của nàng vào cái đêm khủng khiếp đó và nàng đã có thể mang đứa con của chàng trong bụng vì điều đó. Sao chàng dám nổi giận thế chỉ bởi vì nàng có thể đã quay sang ai đó nhờ giúp đỡ! Ờ, tại sao nàng lại không nên làm thế chứ - rốt cuộc, khi nàng viết bức thư đó họ thậm chí chả có gì liên quan tới nhau cả. Tại sao, nàng đã có thể viết cho cha nàng hay dì nàng hay bất kỳ ai khác lắm chứ! Nhưng xét về sự tàn bạo trong cách phản ứng của Clayton, rõ ràng là chàng nghĩ không phải vậy.
Chàng hành hạ nàng thế này là bởi vì chàng bị tổn thương. Và bởi vì chàng giận vì nàng có thể đã quay sang một … một người khác… nhờ giúp đỡ. Chàng tổn thương. Và ghen tuông nữa.
"Anh thật ngốc!" Whitney kêu lên trong căn phòng trống. Nàng thấy khuây khoả và hạnh phúc dến nỗi nàng có thể xoè đôi cánh tay ra và quay tròn. Chuyện xảy ra không phải vì Clayton không muốn đứa con của họ! Tuy nhiên dù có nhũn cả người vì sự khuây khoả thế này, nàng cũng vẫn có thể vui vẻ mà giết chàng!
Chàng lại làm thế nữa! Lại là điều chàng đã làm vào cái đêm kinh hoàng chàng kéo nàng về đây. Chàng đã buộc tội nàng vì chuyện gì đó trong suy nghĩ của chàng, cố gắng buộc tội và tuyên án nàng mà không mảy may nói với nàng tội lỗi nào nàng bị buộc là đã phạm. Không hề cho nàng một cơ hội để giải thích! Và giờ - và giờ - chàng thực sự tin chàng có thể gạt bỏ nàng sang một bên, chuyển sang ở phía khác của toà nhà và làm ra vẻ cuộc hôn nhân của họ đã chết như thể nó chưa bao giờ tồn tại.
Whitney đang run lên vì cảm giác nhẹ lòng và ngốt lên vì quyết tâm. Đây là lần cuối, lần cuối chàng nổi giận đùng đùng lên với nàng trước khi chàng giải thích lý do cho nàng!
Và nếu Clayton chỉ một giây suy nghĩ rằng chàng có thể yêu nàng sâu đậm như là Whitney biết chàng yêu mà vẫn quay lưng lại phía nàng và lạnh lùng bước đi, được, bây giờ chàng sẽ học cách khác. Làm sao chàng có thể khôn ngoan, thông thái như thế mà lại thực sự nghĩ là chàng có thể gạt nàng sang một bên trong cơn giận dữ, cho dù nàng làm gì hay chàng nghĩ nàng đã làm gì?
Kiểu gì thì kiểu nàng sẽ bắt chàng giải thích tại sao chàng làm thế này. Whitney không màng chuyện sẽ xảy ra thế nào hay chàng sẽ hành động ra sao. Chàng đã có thể vứt lời buộc tội vào mặt nàng, vì tất cả những gì nàng quan tâm. Thật thế, nàng nghĩ với một nụ cười buồn, không nghi ngờ gì đó sẽ là cách mọi việc xảy ra, vì nàng sẽ không van nài chàng giải thích; nàng đã thử làm thế rồi và nó chẳng đưa lại điều gì tốt đẹp. Chuyện đó đã làm nàng không còn lựa chọn nào ngoài việc làm chàng động tay, làm chàng đủ giận hay đủ ghen để rồi hoàn toàn mất bình tĩnh và đối đầu nàng với những gì chàng cho là nàng đã làm.
Và khi chàng làm thế, nàng sẽ lạnh lùng giải thích về bức thư. Nàng sẽ bắt chàng bò xuống dưới chân nàng mà van xin nàng sự tha thứ. Một nụ cười sáng chói nở trên gương mặt nàng. Ôi đồ rác rưởi! Nàng sẽ chẳng bao giờ có thể làm thế. Nàng sẽ giải thích thật nhanh chóng hết mức và rồi lao vào ngực chàng và cảm thấy lả cả người đi vì vui sướng và khát khao khi vòng tay mạnh mẽ của chàng vòng quanh mình nàng.
Nhưng bây giờ, nàng sẽ phải làm cho mình ra thế nào đó cũng được chứ không phải là buồn rầu hay e sợ. Nàng sẽ quyến rũ và vui tươi cho đến khi Clayton nhớ thật nhiều những gì họ đã có với nhau, nhiều đến mức chàng không thể chịu đựng. Trước tiên nàng sẽ trêu chọc và châm chích chàng, và nếu điều đó không có tác dụng nàng sẽ bắt chàng hành động bằng cách làm chàng thực sự nổi giận.
Nhà Clifftons chuẩn bị có một bữa tiệc lớn tối nay. Whitney không chắc liệu Clayton có còn định đi hay không. Nhưng nàng thì đã định.
Nàng mặc một cách cẩn thận chiếc áo dài màu xanh ngọc lục bảo mà nàng đã đặt mua ở Paris trong chuyến trăng mật của họ. Đó là chiếc áo để hở nhiều nhất mà nàng từng mặc và nàng cười với chínhmình khi nàng đeo chiếc vòng cổ ngọc lục bảo và kim cương, một chiếc trâm cài và chuỗi hoa tai thật hợp. "Trông con thế nào?" Whitney xoay tròn và hỏi Clarissa.
"Trần trùi trụi như cái thủa cha sinh mẹ đẻ vậy," Clarissa tuyên bố với một cái liếc mắt đầy chỉ trích về phía vạt áo trước của Whitney.
"Nó hơi hở hơn là bình thường con mặc," Whitney đồng ý với một tia lấp lánh mờ nhạt trong mắt nàng, "nhưng con không nghĩ chồng con sẽ muốn con đi bất cứ đâu không có chàng trong chiếc áo này, phải không?"
Trong tiếng sột soạt của tà áo lụa màu ngọc, Whitney lướt vào phòng giải trí. Clayton đang rót rượu cho chàng chỗ tủ rượu, thân hình lực sỹ cao lớn của chàng thật đẹp đẽ trong chiếc áo jacket và quần màu xanh da trời đậm. Đối lập với màu xanh đậm tinh tế, áo sơ mi và nơ cổ của chàng có màu trắng toát. Chàng trông đẹp trai không chịu nổi. Chàng cũng trông cực kỳ tức tối khi tia mắt ngang ngược của chàng dán vào chiếc áo dài xanh lung linh và đông cứng lại trước sự phô bày liều lĩnh của da thịt trêu ngươi đang phồng lên trên cổ áo của nàng.
"Đi đâu," chàng hỏi với giọng trầm đục đáng ngại, "nàng nghĩ nàng định đi đâu vậy?"
"Nghĩ là định đi?" Whitney nhắc lại, cố tỏ vẻ cực kỳ ngây thơ bất chấp sự cám dỗ làm say lòng người của chiếc áo nàng. "Chúng ta đã hứa là sẽ đến nhà Clifftons tối nay mà. Em muốn một ly rượu, nếu anh không phiền," nàng nói thêm với một nụ cười mệt mỏi.
Clayton giật một chai rượu từ trên giá xây chìm trong quầy rượu. "Điều đó thật chết tiệt là tệ hại, bởi vì chúng ta sẽ không đi đến nhà Clifftons."
"Sao?" Whitney nói khi nàng băng qua chàng để lấy ly rượu. “Điều đó’ là một chuyện đáng tiếc, vì anh sẽ bỏ lỡ một bữa tiệc hoành tráng đấy. Em đã luôn luôn nghĩ các bữa tiệc nhà Clifftons là tươi vui nhất trong mọi bữa tiệc ở…"
Clayton chậm rãi quay lại và ngồi ghé lên chiếc kệ phía sau chàng một chân đu đưa một cách an nhàn, tựa cả người lên chân còn lại. "Ta không định đến nhà Clifftons," chàng lạnh lẽo nói với nàng. "Và nàng tuyệt nhiên sẽ không đi ra ngoài tối nay. Thế đã đủ rõ ràng chưa, Whitney?"
"Từ ngữ khá rõ ràng," Whitney bảo chàng. Nàng quay lại, mang theo ly rượu và lướt đi một cách vương giả vào phòng ăn, kéo theo tà áo lụa màu xanh ngọc trên bước chân nàng. Nàng đang tan nát. Clayton không định đưa nàng đến nhà Clifftons, và chàng sẽ không để nàng đi một mình.
Trong căn phòng ăn được chiếu sáng bằng những ngọn nến, bữa tối của họ diễn ra trong sự im lặng nặng nề. Whitney len lén nhìn chàng suốt bữa ăn. Bữa ăn đã gần xong khi tia nhìn của nàng đưa xuống bàn tay chàng. Không có chiếc nhẫn hồng ngọc mà nàng đã tặng chàng vào đêm tân hôn của họ. Tim nàng thắt lại khi nàng nhìn vào cái vệt sáng màu trên ngón tay chàng; kể từ khi nàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay chàng trong đêm tân hôn của họ, chàng chưa bao giờ tháo nó ra.
Nàng ngẩng lên và thấy chàng đang quan sát phản ứng đau đớn của nàng với một nụ cười mang một niềm vui thích ác độc. Và dù đã bị tổn thương đến thế, Whitney còn giận dữ hơn. Nàng sẽ đi đến bữa tiệc đó, nàng quyết định trong cái dáng hất cằm lên đầy quyết tâm. Nếu phải đi bộ nàng cũng đi mà không cần có chàng.
Trước khi món tráng miệng được mang vào, Whitney đứng dậy và nói, "Em đi về phòng đây. Chúc ngủ ngon." Nàng đi về phòng bởi vì nàng không muốn báo động chàng về chuyện nàng sẽ đi đến buổi dạ tiệc, và mạo hiểm để Clayton cấm tất cả những người đánh xe của họ đưa n?