Chương 13 Biệt thự Hoàng Chương
° ° °
Mười hai giờ đêm, Phan Thúc Định đứng dậy ra về. Như thường lệ, Thuý Hằng đi với anh xuống hết cầu thang. Định lịch sự nghiêng mình chào Thuý Hằng và chìa tay bắt tay cô. Một giờ sáng, Thuý Hằng ra khỏi tiệm nhảy, lên xe gắn máy về nhà. Ở ngã ba đường, có hai tên cảnh sát dựng hai chiếc xe Harley đứng đó từ bao giờ, rít còi, bắt Thuý Hằng đứng lại. Đứa nào cũng đeo súng ngắn trễ ngang hông. Một đứa chặn ngang đầu xe Thuý Hằng. Một đứa nhìn Thuý Hằng xoi mói từ đầu đến chân, hỏi: - Đi đâu mà khuya khoắt vậy? Thuý Hằng bình tĩnh: - Tôi đi làm về. - Làm ở đâu? Thấy cách chúng hỏi trống không, Thuý Hằng khó chịu cũng trả lời theo lối đó: - Ở tiệm Liberty Palace. - Giấy tờ đâu? - Không có giới nghiêm, tôi không vi phạm luật lệ giao thông đường phố, tôi không làm gì phạm pháp, sao các ông đòi xét giấy tờ tôi? Tên cảnh sát trợn mắt, tay sờ vào bao súng: - Tình nghi là có quyền hỏi! Có đưa hay không? Muốn lí sự phải không? Thuý Hằng miễn cưỡng mở ví đưa thẻ căn cước cho chúng. Nhưng cả hai đứa không cần xem giấy má của Thuý Hằng, chỉ nhìn chăm chăm vào cái ví xách tay của cô. Một đứa hất hàm hỏi: - Nầy, có truyền đơn trong ví kia không? Đưa xem. - Làm gì có truyền đơn? Sao các ông hỏi lạ thế? - Không nói nhiều. Đưa đây khám hay chống lại nhà chức trách? Thuý Hằng buộc phải đưa ví cho chúng. Chúng thản nhiên cầm lấy chiếc ví, bước ra mở máy xe. Một đứa rút súng chĩa vào Thuý Hằng: - Hễ kêu tao bắn chết! Hai chiếc Harley rồ máy, chạy vụt đi. Thuý Hằng lúc ấy mới dám hô hoán. Nhiều người chạy đến thì hai tên cảnh sát đã tẩu thoát. Chiếc ví xách tay của Thuý Hằng được đưa ngay về A.47, cơ quan kĩ thuật số 5 của phân bộ CIA Sài Gòn. Từng đường may của nó bị tháo ra. Đặc biệt là những tờ giấy bạc của Phan Thúc Định trao cho Thuý Hằng: Mấy nhân viên kĩ thuật chuyên môn của CIA dùng những máy móc tinh vi, hiện đại nhất nghiên cứu, phân tích. Những tờ giấy bạc được soi lên, được dùng kính phóng to phóng ra, cuối cùng được ngâm vào những chất nước hoá học khác nhau. Chúng chẳng phát hiện được gì. Trong chậu nước hoá học, chỉ thấy hình tên “quốc trưởng” bù nhìn nhợt nhạt, nổi lềnh bềnh như cái đầu người chết trôi. Ở buồng bên, Lên-sđên, Tô-ma, Phi-sin đang nghiên cứu mấy cái báo cáo và những nhận xét tóm tắt do Trần Kim Tuyến gởi đến. - Hai tên Bình Xuyên gác cổng hí trường “Đại thế giới” mà Phan Thúc Định đã nói chuyện không có gì khả nghi. Hai thằng này, một là Năm Sẹo (vì có một vết sẹo chém nhau ở má), hai là Ba Hổ (vì có trổ đầu hổ ở ngực) đều xuất thân ma-cà-bông, du côn đứng các bến xe, nhận tiền đi đánh nhau thuê, được Bảy Viễn thu nạp vào Bình Xuyên. Chúng chỉ có thể ăn cắp, cướp của, uống rượu, chửi bậy, đánh nhau chứ không có thể làm gì hơn. Không có liên hệ thường xuyên với Phan Thúc Định. - Hai Pôn, con trai Bảy Viễn, học hành dở dang, thừa hưởng tính côn đồ của bố, ăn chơi truỵ lạc. Cả ngày chỉ đi sục gái và đánh nhau. Mới liên lạc với Phan Thúc Định. Thường dẫn Định đi gặp các nhân vật trong giáo phái và sĩ quan “quốc gia”. - Thuý Hằng, gái nhảy ở tiệm Liberty Palace. Bố làm nghề thợ điện, quê ở miền Bắc, mẹ người miền Nam, chết sớm. Bố vào bưng hoạt động chống Pháp. Có tin đồn đã chết. Sống tự lập. Ít giao du. Tuy là gái nhảy nhưng không sa đoạ, truỵ lạc như phần lớn các cô cùng nghề. Tối nào Phan Thúc Định đến tiệm đều ngồi trao đổi với Định. Đọc mấy báo cáo đó, Lên-sđên phân tích: - Các ông thấy chưa Hai thằng Bình Xuyên kia là hai thằng đầu trộm đuôi cướp không đáng kể, không liên hệ gì đến Định cả. Thằng Hai Pôn chỉ là thằng ăn chơi bị Định lợi dụng để nắm tình hình các giáo phái, không phải là thứ người “nói chuyện” được với Định. Vậy còn ai? Thuý Hằng. Bố đã tham gia kháng chiến chống Pháp và chết ở “bưng”: Một vấn đề chúng ta phải lưu ý. Tối nào Phan Thúc Định đến, cũng chỉ ngồi trao đổi với Định – hai vấn đề ta phải lưu ý. Ít giao du, không sa đoạ, truỵ lạc – ba vấn đề ta phải lưu ý. Kết luận chúng ta có thể tìm thấy ở Thuý Hằng câu trả lời cho chúng ta về Phan Thúc Định. Tô-ma và Phi-sin tán thành: - Chúng tôi hoàn toàn đồng ý với những nhận xét của ngài. Lên-sđên có vẻ tự đắc của một người chỉ huy sáng suốt. Đúng lúc đó, phòng bên đưa sang kết quả việc phân tích những tờ giấy bạc của Phan Thúc Định đưa cho Thuý Hằng: chỉ là những tờ giấy bạc bình thường, không phát hiện được gì. Tô-ma nói như muốn hét lên với tên nhân viên kĩ thuật mặc bờ lu trắng: - Tại sao không có gì? Tên nhân viên kĩ thuật nhún vai không trả lời, lẳng lặng quay ra. Lên-sđên ngồi lặng đi, Tô-ma vẫn bực tức, lập lại câu hỏi: - Tại sao lại không có gì? Lên-sđên khẽ đập bàn tay xuống thành ghế: - Này, thiếu tá phải kiên nhẫn. Không phải khi nào trên tờ giấy bạc cũng có những dòng chữ bí mật. Có thể trong một tuần lễ hay tới kì hẹn nào đó đã thống nhất với nhau. hắn mới viết mấy dòng… - Thưa đại tá, không lẽ đêm nào ta cũng kiểm soát chúng? Ta chiếm mấy tờ giấy bạc này của Thuý Hằng là động rồi. Phan Thúc Định không dại gì mà lại tiếp tục viết trên những tờ giấy bạc nữa. Lên-sđên có vẻ lão luyện trong nghề: - Thế mà nhiều khi chúng viết đấy. Chúng đánh vào chỗ bất ngờ của ta. Chúng nghĩ rằng ta sẽ không kiểm soát nữa, vì đã động rồi; chúng đánh đòn cao tay hơn, cứ viết. Nhưng chúng sẽ không thoát khỏi tay chúng ta. Chúng không thể cao tay hơn chúng ta được. Tôi đã có những kinh nghiệm ở Phi Luật Tân. - Nghĩa là đại tá lại ra lệnh cho tiếp tục chận lấy tiền của Thuý Hằng? – Phi-sin nói. - Thưa giáo sư, tôi không nghĩ đơn giản thế. Đêm mai không soát, đêm kia không soát, đêm sau đó cũng không soát. Nhưng một đêm bất chợt nào đó, chúng ta sẽ cho soát. Không làm công khai theo kiểu thiếu tá Tô-ma đã làm. Tôi sẽ có cách làm khác. Có tiếng gõ cửa phòng, Tô-ma nhìn ra: - Cứ vào! Một tên nhân viên CIA vào đứng nghiêm: - Báo cáo, có điện tìm đại tá Lên-sđên và thiếu tá Tô-ma. Tô-ma cau mày hỏi: - Ở đâu tìm? - Báo cáo thiếu tá, ở văn phòng trung tâm SMM. Cả mấy tên vội vã kéo nhau sang phòng điện thoại. Lên-sđên cầm lấy ống nghe: - Hêlô. Đại tá Lên-sđên đây. Ai đấy? Bên kia đầu dây, tiếng tên trung tá En-đru – “nổi tiếng về những hoạt động bí mật đặc biệt” – lộ rõ mất bình tĩnh: - Xin chào đại tá. Tôi trung uý En-đru. Vừa có điện từ Bắc Việt về mấy nhóm đặc biệt chúng ta tổ chức đưa ra miền Bắc. - Sao? – Lên-sđên nói to vào ống nói. - Đại tá có nghe rõ lời tôi không ạ? - Rõ. - Báo cáo đại tá, điện từ Bắc Việt đánh vào cho biết: “nhóm Bình” trà trộn vào nhà ga Hà Nội, đặt những quả mìn giả miếng than để phá những đầu máy xe lửa của Bắc Việt nhưng bị công nhân nhà ga phát hiện ngay. Cả nhóm bị bắt hết… Lên-sđên ngắt lời: - Thế còn nhóm “Hảo”? - Báo cáo đại tá, hai tên đi rải truyền đơn của phòng “chiến tranh tâm lí” thì mất tích, chưa nhận được tin tức của chúng. Còn ba tên chui vào một kho xăng định thả chất hoá học vào xăng phá các động cơ xe hơi của bọn Cộng sản, không hiểu chúng làm ăn ra sao bị ngạt hơi suýt chết và bị công an Việt Minh bắt. Hình như những nơi cất điện đài và chôn giấu vũ khí của chúng ta để lại các vùng sau khi quân đội Pháp rút lui đã bị bọn Cộng sản phát hiện… Lên-sđên buông ống nghe xuống. Hắn không thể nghe thêm được nữa. Đôi môi mỏng của hắn mím lại và mặt hắn tái đi trước những cặp mắt ngạc nhiên, bối rối của Tô-ma, Phi-sin. Hắn ngồi phịch xuống ghế, rút khăn tay ra lau mồ hôi trán…