← Quay lại trang sách

9.

Nghe khen Yoshihiro, Fujikawa có vẻ thích lắm. Cô chợt thấy thích tâm sự với Uyển Thư.

_ Lúc anh ấy qua đây, tôi cứ khóc suốt vì nhớ anh ấy, bây giờ thì đỡ rồi.

_ Chắc chị và giám đốc yêu nhau ghê lắm?

_ Chúng tôi học chung với nhau lúc nhỏ, lại ở gần nhà nhau nên thân nhau lắm. Ban đầu là thân, sau đó yêu nhau lúc nào không hay.

_ Thơ mộng qúa! _ Uyển Thư buột miệng.

_ Cô thấy vậy là thơ mộng hả?

_ Có lẽ em chưa có người yêu, nên em thường thấy những người yêu nhau là lãng mạn.

_ Tôi thấy Minh Quân có vẻ thích cô đấy.

_ Em cũng không biết nữa. À quên! Chị có muốn vào chợ trước không?

_ Tôi muốn lắm. Vào chợ đi!

Uyển Thư chuyển qua tiếng Việt nói với người tài xế. Fujikawa lắng nghe rồi nhận xét:

_ Nói tiếng Việt nghe hay quá! Mai mốt về Nhật, tôi sẽ học tiếng Việt cho vui.

Nghe cô nói, Uyển Thư tự nhiên thở dài. Trong khi cô cật lực học nhiều ngoại ngữ để kiếm tiền, thì Fujikawa chỉ học tiếng nước ngoài cho vui. Đúng là tiểu thư.

Đến chợ, cả hai đi vào nhà lồng trước tiên. Fujikawa có vẻ rất mê mua sắm, và mua bất cứ thứ gì cô thích, không hề tiếc tiền. Chỉ trong buổi sáng, cô đã xài gấp đôi cả mức lương tháng mà Uyển Thư thu nhập.

Cô hào pho'ng bảo Uyển Thư mua món mình thích, nhưng Uyển Thư từ chối quyết liệt.

Khi cả hai về thì đã trưa. Uyển Thư định về nhà, nhưng Fujikawa nhất định kéo cô về công ty cùng ăn trưa với cô.

Về đến công ty, Fujikawa kéo Uyển Thư vào phòng khách, lôi những thứ mới mua ra ngắm nghía. Một lát, Yoshihiro về. Anh cũng đến ngồi cạnh Fujikawa, nghe cô khoe những thứ mới mua và chỉ cười trừ cho những đam mê của cô.

Mấy ngày nay, Uyển Thư vào công ty một cách rất thoải mái vì không có mặt giám đốc ở đó, bởi anh đưa Fujikawa đi chơi suốt ngày. Những lúc rỗi rảnh, cô và Minh Quân chơi cờ hoặc nói chuyện với nhau. Với Uyển Thư, đi làm mà như vậy thì thật là thiên đường.

Nhưng thiên đường của cô chỉ tồn tại được mấy ngày, vì Fujikawa phải trở về Nhật.

Buổi tối chia tay, bốn người lại đi nhà hàng. Lần này đã khá thân nhau nên ai cũng thấy vui. Khi chia tay, Fujikawa đã tặng cho Uyển Thư 1 bộ trang điểm mà cô mang từ Nhật qua, và cứ dặn đi dặn lại rằng, nếu có dịp sang Nhật, Uyển Thư phải đến tìm cô.

Fujikawa cứ luôn miệng bảo thích Uyển Thư, khiến cô hơi ngạc nhiên. Thật ra, cô cũng thích co6 khách của giám đốc, nhưng đến mức như Fujikawa thể hiển thì chưa.

Sáng hôm sau, cũng ba người tiễn Fujikawa như lần đi đón. Trền đường về, Yoshihiro có thái độ khác hẳn. Anh trở lại vẻ nghiêm nghị và điềm đạm như cũ. Gần như anh là người khác hẳn mà chỉ có Fujikawa mới đủ sức làm cho anh vui.

Mấy ngày sau, Uyển Thư đưa khách đi tham quan dài xuyên suốt Hà Nội, không có dịp gặp Yoshihiro. Những ngày đó, tuy mệt nhưng rất dễ chịu. Nhưng đến lúc về, Yoshihiro lại khủng bố tinh thần cô theo cách khác.

Vừa về buổi sáng thì buổi chiều Uyển Thư đã đến công ty. Cô còn bơ phờ vì chưa quen chuyến đường xa. Và cảm thấy mệt mỏi nên cô đến công ty với tâm trạng không vui.

Khi cô đến thì không thấy Minh Quân. Anh đã đưa khách đi miền Tây, văn phòng chỉ còn lại giám đốc. Uyển Thư chưa kịp vào trình diện thì anh gọi cô vào phòng.

Không hiểu có chuyện gì mà gương mặt anh khó đăm đăm. Anh ngồi phía sau bàn, nói như ra lệnh:

_ Cô ngồi xuống đó!

_ Dạ.

_ Chuyến đi có gì trở ngại không?

_ Dạ không.

_ Thật sự là không chứ?

Thật ra, cũng có chuyện trục trặc, đó là một khách bị mất đồ. Nhưng chuyện đó đã giải quyết xong, nên cô thấy không có gì đáng nói. Thế là cô gật đầu.

_ Dạ, không có gì trục trặc cả.

Yoshihiro nhíu mày:

_ Một chuyến đi có thể làm mất uy tín của công ty mà cô bảo không có gì được à?

_ Mất uy tín? Uyển Thư mở lớn mắt.

Yoshihiro nghiêm mặt:

_ Tôi rất ghét nhân viên của mình nói dối. Cô hãy nhớ lấy, cô Uyển Thư.

Uyển Thư như từ trên trời rơi xuống. Cô nói một cách hoang mang:

_ Tôi nói dối chuyện gì ạ?

Yoshihiro hỏi thẳng:

_ Để xảy ra chuyện khách mất đồ mà cô thấy không quan trọng à?

Uyển Thư ngớ ra, cô buột miệng:

_ Dạ... sao giám đốc biết ạ?

_ Một câu không được quyền và không nên hỏi, thế mà cô lại hỏi. Bản lĩnh của cô là vậy đó sao?

_ Xin lỗi... nhưng chỉ tại tôi ngạc nhiên quá.

_ Vậy nếu tôi không biết, cô sẽ còn giấu nhiều chuyện khác nữa, phải không?

Mồ hôi bắt đầu rịn trên trán Uyển Thư, cô liếm môi:

_ Tôi không bao giờ có ý nghĩ giấu giếm, chỉ tại tôi thấy chuyện đó không quan trọng mà thôi.